61 “Con không nấu cơm đâu, mẹ kéo con vào đây làm gì?”, trước mặt người lạ Chung Tiếu Dung không tiện phản bác lại lời của con gái, bây giờ đã vào phòng bếp, sắc mặt lúc này kéo xuống, mặt lộ ra vẻ không vui nói: “Con đúng là không có tiền đồ! Không phải mẹ cố ý muốn con tỏ vẻ tự cao tự đại trước mặt Mạnh Thiếu Văn sao? Nhưng con xem lại mình đi, vẫn coi mình như là Bồ Tát.
62 ‘Lão phật gia’ là ai?Hắn là Quý tộc chân chính ở Pháp, nhà ở ngay sau Quảng trường Chiến thắng, mở cửa sổ nhìn ra đối diện chính là tháp Eiffel. Đồng thời cũng là người đỡ đầu danh tiếng cho các trào lưu thế giới, thành lập ra nhãn hiệu thời trang cao cấp được người người theo đuổi, dưới cờ là một loạt những sản phẩm đang được phụ nữ thành thị săn đuổi, càng là nhân vật nổi tiếng trong xã hội thượng lưu ở Pháp.
63 "Cậu không gạt tôi?" Hoắc Cố Chi rất hiểu người đàn ông trước mặt này, anh ta là cháu đích tôn của nhà họ Lịch quyền quý ở Kyoto, từ trước đến giờ đều là niềm tự hào của gia tộc, không những có suy nghĩ nhanh nhạy mà cách đối nhân xử thế của anh ta cũng thanh quý.
64 Không có tình yêu thì người đàn ông rất đáng sợ, Ngu Vô Song cảm thấy mình không có chung tiếng nói với anh, bởi vì bọn họ căn bản không ở trong một tầng lớp.
65 "Uyển Như, nghĩ gì thế?" Ở bên trong cổng sân bay, Mạnh Thiểu Văn đợi đã lâu cũng không thấy em gái của mình ra ngoài, lại thấy người phụ nữ bên cạnh ánh mắt âm trầm tập trung nhìn về phía xa, anh ta khẽ cau mày, nhìn theo tầm mắt của cô ta đang hướng về phía kia.
66 Thật ra thì Mạnh Thiếu Đình đã sớm nghe cái tên làm mưa làm gió bao lâu nay, làm trợ lý của Papaverrhoeas, trong khi các thiết kế đang trở nên bão hòa, Papaverrhoeas tung ra thị trường một nhãn hiệu hoàn toàn mới.
67 “Vậy anh ta quan tâm cái gì?”, Theo bản năng, giọng nói lãnh trầm của Mạnh Thiếu Văn vang lên, anh ta nhìn Ngu Vô Song bằng ánh mắt rất phức tạp, khuôn mặt này đúng là xinh đẹp không gì sánh bằng, nhưng phụ nữ càng xinh đẹp thì càng có độc.
68 Những năm gần đây, Ngu Vô Song đã luyện được tới bản lãnh vinh nhục không sờn, hồi trước lúc còn học ở Pháp cô đã từng chịu đựng không biết bao nhiêu sự khinh thường.
69 Người phụ nữ bình thường khi mặc váy bao mông, đi giày cao gót gót nhỏ, sợ nhất là di chuyển nhiều, căn bản không dám ngồi xổm xuống, nhưng cô dùng tư thái ưu nhã và áo khoác lửa đỏ vẽ ra một đường cong xinh đẹp trên mặt đất.
70 Đối với Hoắc Cố Chi mà nói, bên cạnh có cô gái nhỏ làm bạn, năm năm tha hương nơi xứ lạ cuộc sống vô cùng thoải mái vui vẻ, chỉ có điều, lúc Đường Triều xuất hiện thì mọi chuyện bắt đầu trở nên náo loạn.
71 “Tôi hiểu rõ ý của anh, nên mới không buông tha!”, Thấy người phụ nữ bên cạnh cứ lạnh lùng như vậy, Chu Mịch Phong biết những tổn thương nhiều năm qua đã khiến cô thay đổi, trong tâm trí cô không hề có khái niệm lùi bước.
72 Quan tâm của hắn là sự dư thừa, trong lòng cô cũng giống như sắc mặt cứ u ám lạnh lẽo hiện giờ, hoàn toàn không cần hắn quan tâm, nhưng hắn vẫn nhịn không được lại muốn đến gần cô!Hắn không biết đây là sự coi thường hay sao?"Giúp tôi giấu giếm?" Ngu Vô Song nghe vậy, đôi mắt phượng màu nâu phản phất chút u ám, dừng lại một chút, sau đó cô ngẩng đầu lên, híp híp đôi mắt, ánh mắt lạnh nhạt nhìn hắn: "Anh nói lời này là có ý gì?""Có ý gì không phải em đã hiểu sao?" Lâm Vinh Gia mím môi môi mỏng, sắc mặt tái xanh nhìn cô chằm chằm, đương nhiên là thấy uất ức không ít: "Có lúc anh thật sự không hiểu, em lấy ở đâu ra sức quyến rũ lớn như vậy, quyến rũ từng người từng người đàn ông?"Người đàn ông với giọng cay nghiệt bén nhọn, không còn nói năng phong độ.
73 Lý Xương nói vô cùng đúng trọng tâm, chỉ đứng ở góc độ người quan sát mà nhận xét vấn đề, cũng không có ý thiên vị Hoắc Cố Chi. Cô nàng kia năm nay chẳng qua cũng mới hai mươi tám tuổi, cô ấy còn chưa kết hôn sinh con, cũng chưa hưởng thụ hạnh phúc hôn nhân, đã mất đi lòng tin trong tình yêu, chuyện này đúng là vừa đáng buồn vừa đáng thương.
74 Từ nhỏ cô đã học nghệ thuật, cho dù là vũ đạo, ca hát, hay nhạc cụ đều dễ như trở bàn tay, nhưng mà lúc cô vừa tới Pháp được hai năm, do tinh thần hoảng hốt, lúc lái xe trên đường bị tai nạn giao thông dẫn tới hai chân bị thương.
75 Mạnh Thiếu Văn xác thực nhận được nhiều thứ, anh ta vừa sinh ra liền được mọi người nâng niu, là cháu đích tôn nhà họ Mạnh, hoàn toàn nhận được sủng ái của người thân.
76 "Giúp cô? Giúp thế nào?" Thấy cô ta sợ hãi che hai lỗ tai, sắc mặt kinh sợ, bàn tay Lưu Quyền buông xuống quần tây lại lặng lẽ nắm chặt, đáy mắt khó giấu một tia quấn quýt.
77 thể không đau lòng vì con?"Thiếu Văn từ nhỏ đã là người suy nghĩ trưởng thành, thông minh, chính mình có thể xử lý tốt hết thảy mọi vệc của bản thân, căn bản không cần mẹ quan tâm đến mình quá nhiều, tuy nói như vậy khiến cho bà có chút tự hào về con trai mình, nhưng rốt cuộc vẫn thiếu một phần thân tình giữa hai mẹ con.
78 Sự thật nói cho chúng ta biết, đóng kịch không phải một sớm một chiều có thể làm được, hơn nữa không phải ai cũng có thể đóng kịch. Sở dĩ Giản Uyển Linh có diễn giỏi như thế là do bản thân cô ta nhiều hơn, cô ta có nét mặt cổ điển, da thịt trắng noãn, khuôn mặt xinh xắn, chỉ cần một cái nhăn mày mỉm cười cũng đã rất đẹp rồi.
79 Tình yêu là thứ gì đó khiến cho người ta mơ mộng không yên, kẻ chấp nhất có thể cứu được người khác, nhưng nếu là kẻ có tâm tính lạnh bạc làm cho có cũng được mà không có cũng chẳng sao thì cần phải suy nghĩ lại.
80 Lúc này Giản Uyển Linh đã đem những ngày bị khuất nhục trở thành mối thù hủy thiên diệt địa, lại không hề nghĩ tới Ngu Vô Song đã yên lặng ẩn nhẫn mai phục năm năm.