41 Tôi hơi đau đầu day day huyệt thái dương, áy náy nói với Mạnh Thần Úc: "Ngại quá, em hơi đau đầu, muốn qua bên kia ngồi một chút. Anh cứ nói chuyện đi, không cần để ý đến em đâu.
42 "Còn cười được. " Kỷ Gia Khiêm quay đầu, giọng điệu là lạ : "Em bị ngốc sao? Thiếu chút nữa là mạng cũng chẳng còn, vậy mà vẫn còn cười được vui vẻ như vậy sao?"Tôi hả hê nhìn hắn nói: "Phốc hô hô, anh có biết cái gì goi là 'đại nạn không chết tất có hậu phúc' không?"Kỷ Gia Khiêm không thèm để ý đến tôi, nhưng trên má hắn lại hiện lên những rặng hồng hồng đáng yêu.
43 Kỷ Gia Khiêm ngồi một bên gấp ga trải giường, một bên nghiến răng nghiến lợi nói: "Máu đx chảy thành sông như vậy rồi còn muốn cùng anh lăn lộn trên giường sao?"Tôi nghiêng đầu nhìn hắn, khóe miệng không nhịn được nở một nụ cười thật tươi: "Ai nha, như vậy mới biểu đạt được thành ý của em chứ.
44 Tôi đang tưởng tượng đến mấy cảnh giết người rùng rợn, thì nghe thấy người đàn ông đứng ngoài cửa nói: "Là Nhan Khởi Hàm phải không? Ta tới đây là để thăm cháu.
45 "Cô Nhan, đối với chuyện Mạnh Thần Úc chuẩn bị rút lui khỏi giới giải trí cô có ý kiến gì không?""Nghe nói cô và Mạnh Thần Úc đã chia tay nhau, vậy đó có phải lý do khiến Mạnh Thần Úc quyết định xuất ngoại hay không?""Rốt cuộc Mạnh Thần Úc bị bệnh gì?"".
46 Nhưng mà. . . . . . Khi tôi ngồi trong phòng khách nguy nga lộng lẫy nhà Kỷ Gia Khiêm, lúc bị mẹ hắn kéo tay, tôi lại một lần nữa thấm thía một chuyện là tin tức của giới truyền thông không đáng tin cậy.
47 "Cái. . . . . cái gì?" Tôi dễ dàng bị hắn dọa sợ, hơn nửa ngày mới phản ứng kịp, chỉ vào hắn liền mắng: "Anh anh anh, không biết xấu hổ. . . . . . "Kỷ thiếu gia bắt lấy ngón tay tôi, không cho là đúng hỏi: "Làm tình cùng vợ của mình.
48 Lúc bị Kỷ Gia Khiêm đẩy mạnh vào trong xe, đầu của tôi vẫn trong tình trạng choáng váng mơ hồ. Nhưng dù sao cũng đã đi theo Kỷ thiếu gia lâu như vậy rồi, nên trong lòng đại khái cũng hiểu được đôi chút.
49 "Là cô ấy. . . . . . "Trong đám người hỗn loạn, tầm mắt của Chung Dịch An từ từ dừng lại trên người một cô gái tóc dài. Anh thật sự là nhịn không được nỉ non ra tiếng, bởi vì ngay từ lúc nhìn thấy cô, trong lòng anh trào ra một sự kinh ngạc không nói lên lời.
50 Bước chân Kỷ Gia Khiêm dừng lại một chút. Trong mùa đông rét mướt, một cô bé chừng 17-18 tuổi đang đứng trên tuyết, khuôn mặt nhỏ nhắn vì rét mà đổ bừng lên.
51 "Ôi mẹ ơi, cái cúp này nặng thật nha. " Mới vừa ra khỏi hội trường buổi lễ trao giải, tôi liền oán giận than vãn với chị Đồng Đồng: “Nếu như em cũng có một người đại diện thì tốt biết mấy a, đường đường là một đại minh tinh mà lại phải tự mình khiêng cúp thế này sao.