41 Giọng nói trầm ấm vang lên, đánh thức sự tò mò của nó. Không biết đằng sau lớp kính bảo hiểm kia là khuôn mặt như thế nào? Nghe giọng nói cùng với cách ăn mặc của người này có nét tương đồng, xem ra không phải lưu manh.
42 Không biết có phải quá nhạy cảm hay không mà nó có cảm giác như cái người kia vẫn luôn đi theo sau mình. Hơi khựng lại một chút, tiếng bước chân ngày càng gần làm nó hơi sợ hãi… bởi vì đôi khi, bên trong bộ mặt tốt bụng cũng có thể là những tên… “biến thái”.
43 Nhân lúc mọi người ào ào tuôn ra khỏi lớp, nó vội chen vào giữa họ, ngó trước ngó sau đề phòng đụng mặt tên Quân rắc rối kia. Nhưng chớ chêu thay, trời thương tên Lê Mạnh Quân nên bẩm sinh cho hắn một đôi mắt sáng.
44 Phì. . . . Chẳng khác gì con mèo. - hắn phì cười. - Anh nói gì chứ? Hắn liếc qua nó một cái, liền đưa tới một chiếc mũ bảo hiểm: - Lên xe đi.
45 Hôm sau đến trường, nó quyết định làm lơ tên Quân phiền phức kia, mặc kệ anh ta có bám dai như đỉa. Tự mình đi theo nó, rồi làm ra vẻ là tình cờ, còn nói cái gì "Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ.
46 Thấm thoát đã qua một tuần, tay nghề nấu ăn của nó cũng nâng lên một vài bậc nhờ tài nghệ của nhỏ Vy. Nhìn tiểu thư vậy mà con nhỏ giỏi ghê.
47 Phải rồi, chính là hắn - Hoàng Sơn Việt! Nhưng là, hắn ta đêm hôm tới đây làm cái gì? Chẳng lẽ. . . chẳng lẽ muốn. . . - Đêm. . . đêm hôm khuya khoắt anh đến đây làm cái gì?- nó nhảy khỏi giường, lắp bắp hỏi.
48 Cả đầu óc nó mơ màng, mà hắn cũng đâu có khác gì? Tim cũng đập nhanh không kém. Không gian tưởng chừng như yên tĩnh đến nỗi nghe được tiếng tim đập "thình thịch" nhưng dường như cả nó và hắn đều không còn tâm trí đâu mà để ý, bởi vì lúc này tiếng đế giày va chạm với sàn nhà tạo nên âm thanh "cộp.
49 Lâm Đồng những ngày này nắng gắt không ngớt. Trong Bệnh viện lại càng nóng hơn, những cô y tá thân hình mỏng manh chạy đi chạy lại đến vã cả mồ hôi, nơi nào đó trên cơ thể họ rỉ ra một mảnh mồ hôi ươn ướt, thấm ra ngoài chiếc áo trắng tạo nên một mảng màu thẫm đặc trưng.
50 Người được tên Tú kêu là "anh Đại" tiến đến phía Trang. Gương mặt lạnh lùng, trong giọng nói toát ra vẻ sắc bén đến kì lạ: - Bọn này làm ăn sòng phẳng.
51 Dạo gần đây không hiểu sao mà mí mắt My nó giật liên tục. Trong lòng lại càng bất an không yên, tâm trạng mơ hồ giống như quả bóng bay bị tuột dây lơ lửng trên không trung.
52 Nó nhanh nhẹn xuống xe, đi tới, gõ cửa kính hàng ghế sau của ô tô. Tấm kính từ từ hạ xuống, kéo theo sự mong chờ và hy vọng dần bị dập tắt của nó.
53 Đâu phải là gì quan trọng. Quan tâm làm gì? Còn chưa trừ lương cô ta trốn việc bỏ đi hẹn hò là tốt lắm rồi. . . Nè nhóc, lấy cho anh cốc nước.
54 . . . Trà My thong dong đi trên con đường bấy lâu đã trở nên quen thuộc, quãng đường từ một quán lẩu gần trường tới nhà. Hôm nay trời mát mẻ hẳn so với những ngày nóng nực vừa qua, nên sau khi đổi hai tuyến xe bus, bỗng dưng nó muốn đi bộ về nhà.
55 "Coi bộ dạng mấy người kìa, làm gì mà đơ ra vậy? Giống như con nai đó. . . Ha ha ha! Ủa? Con nai hả? Con nai vàng ngơ ngác, đạp trên lá vàng khô? A ha ha ha.