21 Cô làm dơ cái áo hàng hiệu Blue Exchange của tôi, sau này, cũng xem như không thể dùng nữa. Nói cho cô biết, nó có giá không dưới 1. 000.
22 “Vậy anh ta có bắt mày đền cái áo đó không?” Giọng của nhỏ phát ra từ trong điện thoại. Trong âm điệu có chút gì đó không được hài hòa, như có tiếng thở dài.
23 Nhìn thấy nó, khoé miệng hắn khẽ nhếch lên, tạo thành một đường cong tuyệt mĩ. Thế rồi, hắn nhanh chóng di chuyển bước chân về phía nó, hai tay vẫn ung dung trong túi quần.
24 Cùng lúc này, tiếng bước chân từ đâu hùng hổ đi vào, khiến nó giật mình. - A! Cô mới ghé chơi ạ. Cháu chào cô. - nó tươi cười. - Ừm.
25 Cô à, không có đâu. Con dám đảm bảo. - Thật là không có? - Dạ! - Thôi được rồi. Vậy bây giờ chúng mày đưa tiền phòng tháng này cho cô đi.
26 "Làm ơn đi, Quỳnh à, giờ tao hết chỗ để đi rồi. Tao chỉ còn trông cậy mình mày thôi. Tao gọi cho hơn chục đứa trong lớp mà mày biết chúng vô tình vô nghĩa như thế nào không?" "Thông cảm cho tao đi, à hay là mày hỏi nhỏ Lê xem sao.
27 Tôi. . . tôi gây rắc rối cho cô lúc nào?!!! Đó là tại cô không trả tiền người ta chứ!- hắn chớp chớp mắt, vô thức lùi ra phía sau mấy bước.
28 "Anh đúng là sao chổi! Nếu không phải anh tự nhiên chọc giận cô Tâm thì đâu có chuyện tôi bị đuổi ra đường một cách tàn nhẫn như vậy chứ.
29 Dưới "ách thống trị" của bầu trời 32 độ C cộng thêm tâm trạng tương đối nặng nề, nó không tài nào thở bình thường được. . . A! Bắt được sóng rồi! Xem kìa, là hắn đang đứng ở một góc không mấy nổi bật phía bồn hoa to lớn của trường nhưng, có cái gì đó từ con người ấy toát lên làm nổi bật cả góc kia.
30 "Về nhà anh ta cũng tốt! Rộng rãi, thoải mái lại tiện nghi. Hàng ngày cũng đỡ mắc công đi lại, tiết kiệm được tiền lại tiết kiệm thời gian.
31 Theo tao thì. . . . Cứ đến nhà anh ta đi, tốt xấu gì thì hắn cũng biết lỗi rồi. Hơn nữa chị ấy cũng đang khốn đốn. - Lê. - Phải đấy, nên đến đi.
32 - Nè! Cái gì đây? Anh không phải cho tôi ở phòng này chứ?- nó quát người đang dựa vào tường, hai tay khoanh trước ngực đầy kiêu hãnh.
33 Cô con gái mắt rưng rưng, đôi môi mỏng khẽ run, không nói nên lời. Bầu không khí nặng nề u ám bao trùm lấy ngôi nhà nhỏ. Chỉ còn tiếng thở dài xen lẫn tiếng khóc nức nở.
34 - 9 rưỡi rồi, tại sao nó vẫn chưa về? - nó đi đi lại lại trước cửa sổ, thinh thoàng ánh mắt lại lo lắng nhìn xuống phía dưới - Không phải là định bùng đấy chứ? Hết chịu nổi, nó liền rút điện thoại ra gọi nhỏ.
35 Cái gì đây? Anh định dán cái này vào chỗ đó sao? Hắn ta đáp trả nó bằng ánh mắt khó hiểu: - Cái nài thì sao? - Hả? Cái này là Salonpas đó! - Chứ không nó là cái gì? - Anh bị khùng hả? Có biết công dụng của nó là gì không? Cái này người ta dán khi bị bầm, trật khớp, hay bong gân gì gì đó chứ không ai dán vào vết trầy xước thế này đâu! Không lẽ đến điều này anh cũng không biết hả? - Không phải là không biết, mà là chưa biết.
36 Thiếu, sẽ thêm vào sau. .
37 Vô vị? Vô vị sao? Sao có thể vô vị?. . . Ha! Cũng phải thôi. Một người vô vị như hắn, ăn cái gì mà không thấy vô vị chứ? Thế nên, nó không thèm chấp.
38 Có một thứ cảm xúc không thể nào gọi tên dâng lên mãnh liệt. Quá khứ? Đau! Trái tim hắn đột nhiên đau đớn như bị ai cứa vào. Lồng ngực thật khó thở.
39 Một ngày mới lại đến trên thành phố. Bầu trời sáng sớm đã trong xanh như vừa được rửa, báo hiệu một ngày nóng nực. Từng con đường vẫn còn đọng lại vài vũng nước, vài cành cây, vài chiếc lá.
40 Nó mau chóng "phi" vào nhà tắm, làm thủ tục buổi sáng. Đang đánh răng, chợt nhớ đến dưới kia còn có một vấn đề nữa. Lo cho cái thân mình còn chưa có xong, lại mắc công đánh thức hắn.