21 Vậy là vòn thi số hai đã qua, cô còn nhớ rõ nó chỉ mới diễn ra trong ngày hôm qua, tuy chỉ tiêu không đạt đủ hai mươi người và vòn trong nhưng đối với cô điều đó không quan trọng nữa rồi.
22 Sau khi cuộc thi tuyển phò mã kết thúc, nước Vương Sở và Bắc Hán cùn nhau ăn mừng ngày đại hỷ này, thế là theo dự định của Hoàng Đế hai bên, sẽ cho Thái Tử Bắc Hán là hắn rước Thập Ngũ Công chúa là cô từ Vương Sở tới Bắc Hán, hai nước cách nhau không xa lắm, nếu thúc ngựa xuyên ngày xuyên đêm thì cần tới 2 ngày, còn đi xe ngựa thì mất tới năm ngày.
23 Khi cô bừng tỉnh giấc đã là giờ cơm chiều, cô ôm lấy Y Y và Giai Giai đang dịu đầu ở trong lòng kêu đói, cô mặc đồ ngủ rồi lấy tạm cái áo gấm màu đen được thêu hình phương màu đỏ rất đẹp mặc lên người cho đỡ lạnh rồi ôm Y Y và Giai Giai từ trong phòng ra chỗ bàn ăn nơi hắn và Tử Y đang ngồi ăn cơm nói chuyện vui vẻ với nhau, thấy cô đi ra Tử Y liền lộ một vẻ mặt khó coi rồi quay mặt đi còn hằn thì vẫn là khuôn mặt lạnh như bình thường
- Sao mọi người không ăn đi, nhìn ta làm gì - cô nói với hắn và Tử Y
- Nàng sao lại ăn mặc như vậy, đầu tóc còn chưa trải chỉ buộc cao nên thật không còn tý hình tượng công chúa mẫu mực nào nữa cả - Hắn lên giọng mặng
Ôi trời mẹ nó chứ, thật là tức cười mà, bụng đã sôi rồi mà còn phải đợi người hầu mặc cả tấn y phục chết ngột vào người xong lại còn phải ngồi chờ gần nửa tiếng mới chảy gần xong cái kiểu tóc thì bố thằng nào mà làm được, đói tới chết mà vẫn phải chú ý hình tượng là sao.
24 Buổi tối, cô ngồi đọc sách, ngồi trên ghế lạnh, khoác một cái áo mỏng, chả biết tại sao cô lại làm vậy, thường thì giờ này đã ngủ rồ. Chết tiệt thật, cô lại để ý lời nói đó của hắn.
25 Thời gian trôi đi như chớp mắt, thoáng cái đã đến ngày đại hỷ của cô và hắn. Tiệc cưới cả hoàng thất quả nhiên xa hoa hiếm có nha. Ngày hôm nay là ngày cả nước nghỉ ngơi để ăn mừng tiệc cưới của cô.
26 Sáng hôm sau thức dậy đã gần tới giờ cơm chưa, cô cảm nhận được một bàn tay vẫn ôm ngang eo của cô. Xoay người lại liềm nhìn được thấy khuôn mặt đang say giấc ngủ của hắn.
27 Lúc cô tỉnh dậy thì trời đã tối. Thấy người nọ đang ngồi đọc sách trong lòng bế Giai Giai, liền đánh mắt sang nhìn cô, ý cười trong mắt liền đậm hơn. Hắn gấp sách lại, sau đó liền đi tới gần chỗ cô đang nằm hôn nhẹ lên trán cô một cái.
28 Lúc cô tỉnh dậy thì trời đã tối. Thấy người nọ đang ngồi đọc sách trong lòng bế Giai Giai, liền đánh mắt sang nhìn cô, ý cười trong mắt liền đậm hơn. Hắn gấp sách lại, sau đó liền đi tới gần chỗ cô đang nằm hôn nhẹ lên trán cô một cái.
29 Mấy ngày đườn dài trôi qua, chỉ mấy chốc kinh thành Bắc Hán đã lọt vào trong tầm mắt, cô hào hứng ngó đầu ra cửa sổ nhìn xem kinh thành này có phồn hoa như ở Vương Sở nước cô hay không.
30 Sáng hôm sau tỉnh dậy, thấy một khuôn mặt tuấn tú quen thuộc phóng đại ở trước mặt mình, cô liền theo phản xạ mà đưa tay lên vuốt ve. Sau khi ổn định lại vẻ mặt của mình cô ngồi dậy chuẩn bị gọi nha hoàn tới làm vệ sinh buổi sáng thì liền có một cánh tay kéo cô xuống, ôm chặt cô hơn.
31 Mùa đông đã đi qua, mua xuân lại tới, cây cối đâm chồi nảy nở. Mùa đông đã đi, tết cũng đã đi, tết năm trước tuy không được ở cùng các Ca Ca xem pháo hoa, không được nhận lì xì của Phụ Hoàng và Mẫu Hậu nhưng ít nhất mọi người vẫn gửi thư cho cô, khi đọc cô đã xuýt nữa thì khóc, những con chữ đó, những câu từ đó chứa chan sự nhớ nhung, sự quan tâm lo lắng của mọi người, cô hận không thể chạy nhanh về Vương Sở để ôm mọi người.
32 Ba ngày trôi qua như chớp mắt, thoáng cái những ngày mà cô rong chơi vui đùa cùng hai ca ca thân yêu của mình cũng kết thúc, vì hiện tại thân phận của cô là thái tử phi nên việc ra ngoài phố chơi là điều hết sức hạn chế, nếu không ra ngoài đường phố thì ngoài việc ở hoa viên hay là đánh cờ đọc sách cũng được cô mang ra chơi cho đỡ chán.
33 Sau một thời gian trung đụng với các tiểu thiếp mới vào phủ Thái Tử, cô cũng thấy không khó chịu là mấy, cô lại cảm thấy vui vẻ khi ở bên Vân Lam và Giai Y, hai người bọn họ thực ra là rất tốt tính, rất quan tâm đối với cô, nếu họ không phải là vợ bé của hắn, có lẽ suốt đời này cô sẽ coi họ là bạn thân của mình, hai người đều rất ngây thơ, không một chút vẩn đục của sự ác ý, có lẽ là do hai người họ chưa tiếp xúc với sự khốc liệt bao giờ, điều này khiến cô cảm thấy lo cho họ.
34 Tại phủ Thập Ngũ Hoàng Tử
Ở trong thư phòng, anh đang ngồi đọc sách, bên cạnh còn có một nha hoàn đang mài mực, mỗi ngày anh đều dành ra hai canh giờ để luyện thư pháp, luyện chữ, luyện đánh trận.
35 Khi cô nghe xong Nhũ Văn báo tin, cô sững sờ vài giây. Một trăm trượng, là một trăm trượng đó. . . Nhưng tại sao anh lại phải đi chịu một trăm trượng đó chứ, tại sao anh lại không đồng ý hôn sự kia, cô biết rằng trong lòng anh có cô, nhưng lại không ngờ vị trí của cô trong tim anh lại quan trọng tới như vậy.
36 Mùa đông năm XXXX, Hoàng Đế Bắc Hán băng hà.
- Phụ Hoàng Nhi thần đến rồi đây - hắn mặc một cái áo choàng lông màu đen có hoa văn hình rồi màu vàng rất đẹp bước vào
- Thái Tử, mau tới đây - Hoàng Đế nằm trên giường sắc mặt tiều tuỵ hẳn đi cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng giơ tay lên vẫy hắn
- Nhi thần đây phụ hoàng - hắn quỳ xuống bên cạnh Hoàng Đế vội vàng bắt lấy cánh tay đã già nua kia
- Sau khi trẫm đi.
37 Tại Phủ Thái Tử
- Tử Y tiểu thư, chúng tôi phụ lệnh Hoàng Thượng đưa cô tới Dưỡng Tâm Điện - ba nha hoàn đến trước mặt Tử Y nói
- Dẫn đường - Tử Y cười vui vẻ đi theo ba vị nha hoàn kia, thái độ dương dương tự đắc
Nàng bước vào cửa Dưỡng Tâm Điện liền nhìn thấy một bóng người thân thuộc với mình, nàng đã rất lâu không gặp hắn rồi, rất nhớ hắn, lúc hắn lên ngôi là lúc nàng hạnh phúc nhất nhưng con tiện nhân ngồi lên vị trí hoàng hậu kia chính là cái gai trong mắt nàng, nàng thề sẽ diệt trừ con tiện nhân kia, sẽ không để cho con tiện nhân đó sinh hạ Thái Tử cho hắn không bao giờ, Hoàng Hậu của Bắc Hán phải là của nàng.
38 Sáng ngày hôm sau
Cô đang ngồi trong phòng đọc xảy, cả ngày nay ngoài việc đọc sách ra cô chẳng thể làm gì cả, nhưng mỗi khi đọc sách cô không thể nào tập trung nổi, cứ nghĩ tới ngày hôm qua Kỳ Mạc đến gặp mình, rõ ràng cô cảm nhận được anh có điều muốn nói nhưng lạ gượng ép bản thân không được nói ra điều đó, cho tới bây giờ cô vẫn rất băn khoăn về điều đó, cô có linh cảm mình phải biết được đó là gì.
39 Mấy ngày sau đó, hắn liền tục tới thăm cô thường xuyên, lúc thượng triều về liền tới gặp cô, có thể nói ngoài thời gian với công việc ra, toàn bộ thời gian còn lại của hắn đều dành hết cho cô.
40 Tuyết phủ trắng xoá tất cả mọi ngóc ngách ở trên đường phố, cô mặc một bộ đồ giữ ấm cùng áo choàng lông màu trắng. Đi trên đường, nhìn khung cảnh đông đúc nhộn nhịp, người mua kẻ bán.