1 Kiều Tiểu Ân còn chưa kịp phản ứng đã bị hắn đè ở phía dưới, cơ thể cường tráng thủ phục áp chế khiến cho dáng người nhỏ nhắn của cô càng thêm yếu ớt, dưới ánh đèn mờ nhạt của khách sạn, da thịt nam tính hiện lên càng mê đắm lòng người, những giọt mồ hôi hòa quyện theo những chuyển động nhịp nhàng đều đặn, đưa đẩy cô chìm vào cám dỗ.
2 Trong đầu vẽ ra biết bao nhiêu kịch bản lãng mạn vị giám đốc trẻ lịch lãm sẽ đối xử với mình, khóe môi Tiểu Ân giựt nhẹ, ánh mắt hơi mọng nước ngước lên nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh chờ đợi khi bàn tay to lớn từ từ tiến tới bàn chân của cô.
3 Thay đôi giày cao gót kiêu sa thay bằng đôi dép lê cô đã mua ban sáng, Tiểu Ân như người mất hồn bước khỏi khách sạn, cô không còn thiết quay trở lại vào trong chào hỏi một tiếng nữa.
4 Anh bắt đầu chú ý đến cô trong một lần tình cờ trên đường, Kiều Tiểu Ân, cô nhân viên không quá nổi bật trong công ty, dáng người nhỏ nhắn cân đối với khuôn mặt dễ nhìn, cô ấy vừa mới giúp một người phụ nữ trung niên thoát khỏi tay lái xe mô tô cẩu thả suýt tông vào bà khi đang băng qua đường.
5 Kiều Tiểu Ân rón rén bước vào phòng của giám đốc, cô thở phào một cái khi không thấy bóng dáng người cần gặp ở đâu, nhưng vốn dĩ cũng không thể tránh được suốt đời, không biết anh gọi cô đến là có dụng ý gì.
6 Không vội chạy thẳng về nhà, Kiều Tiểu Ân trong lòng vui vẻ bước vào trung tâm mua sắm, định bụng sẽ mua vài bộ quần áo công sở chào đón công việc mới, nhưng suy đi ngẫm lại chục lần vẫn cảm thấy không nên đột ngột thay đổi quá nhiều, giám đốc chọn mình vì cảm thấy năng lực của mình tốt, bản thân cũng không đến mức không có phẩm vị, hà tất gì phải biến đổi nhiều như vậy.
7 Tề Tuấn quay đầu nhìn lại đã thấy Kiều Tiểu Ân ngồi dậy từ bao giờ, dù vậy thì đôi mắt mơ màng cùng khuôn mặt ửng đỏ do men rượu đủ cho anh biết cô không còn tỉnh táo nữa.
8 Nhìn chăm chăm vào cái người trong gương hơn nửa ngày trời, Kiều Tiểu Ân hoàn toàn suy sụp tinh thần. Ngày đầu tiên nhận vị trí mới lại mất điểm toàn tập trước mặt Tề Tuấn, chẳng ra làm sao cả.
9 “Sếp. . . anh. . . Tôi. . . ”-Kiều Tiểu Ân bối rối đến nổi không biết sắp xếp từ ngữ như thế nào cho hợp lý, cô lắp bắp như một con ngốc đang làm trò hề trước mặt Tề Tuấn.
10 Đứng nhìn tấm hình thần tượng treo trên tường suốt cả đêm, Kiều Tiểu Ân cuối cùng cũng dứt khoát tháo tấm poster xuống trong nuối tiếc.
“Nếu biết anh ấy vào đây mình đã dọn dẹp thật sạch sẽ rồi.
11 Đặt chân đến khách sạn Sala, Kiều Tiểu Ân suýt há hốc mồm khi nhìn Tề Tuấn trở lại với mỗi chiếc chìa khóa trên tay, hai mắt chớp chớp liên tục nhìn anh chăm chăm: “Không phải là hai phòng sao anh? Khách sạn lớn như thế lại hết phòng sao ạ?”
Tề Tuấn nắm lấy cánh tay Kiều Tiểu Ân kéo đi, trầm giọng giải thích trên đường đưa cả hai về phòng của họ: “Chúng ta là đang đi công tác, thuê nhiều phòng làm gì.
12 Cao Hiểu Minh nhìn đứa con gái của mình đang đứng trước mặt, hài lòng mỉm cười: “Lâu như vậy mới chịu về nước, đừng nói với ta rằng con cảm thấy nhớ người cha già này?”
Cao Cẩm Tú tự nhiên bước tới vòng tay ra ôm lấy cánh tay người đàn ông nũng nịu, ánh mắt đen thâm sâu hướng tới tấm danh thiếp của mình vừa đưa cho ông ban nãy: “Ba nói gì kỳ vậy, con không thể về thăm ba sao? Hơn nữa con không có chơi bời, ba xem, con bây giờ cũng đã mở công ty thiết kế và đang hoạt động rất tốt còn gì.
13 Đi đến nhà hàng sang trọng trong khách sạn, Tề Tuấn trong bộ vest trắng cắt may vừa vặn cùng áo thun đen bên trong, nhìn anh vừa lịch lãm lại đậm chất phong trần.
14 Nhìn khuôn mặt như sắp khóc đến nơi của Kiều Tiểu Ân, Tề Tuấn đã dự đoán được nhưng vẫn có chút mắc cười, còn chưa kịp nói gì cô ấy đã giựt lấy chăn bông của anh trèo lên giường cuộn tròn lại.
15 Nhìn quầng thâm hiện rõ trong mắt phản chiếu qua gương, Kiều Tiểu Ân mím môi vẫn chưa thể tin được rằng cô vừa được tỏ tình.
“Cứ thế mất ngủ tới sáng luôn.
16 “Rất vui được hợp tác với ngài!”-Tề Tuấn bắt tay ông chủ Zae khi cả hai vừa ký xong hợp đồng, phía sau anh, Kiều Tiểu Ân mỉm cười nhìn giám đốc tài giỏi của mình vừa rinh được một hợp đồng béo bỡ cho công ty, người đó chính là bạn trai của cô.
17 “Em đợi anh một chút, anh đi lấy xe!”-Tề Tuấn để Kiều Tiểu Ân lại đi đến bãi đậu xe lấy xe đưa hai người về khách sại.
Cô vui vẻ đưa mặt dây chuyền lên hôn cái chụt, nó vốn dĩ rất dễ thương, được người mình thích tặng trông càng đáng yêu ghê nơi, làm cô lâu lâu cứ đưa lên miết nhẹ.
18 Cao Cẩm Tú lo sợ cứ đi đi lại lại xung quanh phòng của mình, không những kế hoạch thất bại thảm hại, bọn người vô dụng của bạn cô còn bị bắt về đồn, làm cho cô đứng ngồi không yên mà.
19 Những tia nắng ban mai xuyên qua rèm cửa chiếu những ánh nắng đầu ngày vào khuôn mặt còn đang say ngủ, Kiều Tiểu Ân nheo mắt tỉnh dậy, phát hiện phần giường bên cạnh Tề Tuấn vẫn còn đang nằm ngủ, lúc này cô mới có dịp ngắm nhìn anh ở khoảng cách thật gần mà không phải e ngại gì.
20 Sau khi đưa Kiều Tiểu Ân về nhà nghỉ ngơi, Tề Tuấn lại lái xe đi đến công ty. Chủ tịch Cao muốn gặp anh nói là có việc gấp cần bàn.
“Chào Chủ tịch!”-Tề Tuấn bước vào đã nhìn thấy một cô gái trẻ xinh đẹp đứng bên cạnh chủ tịch Cao, anh đã thấy qua cô gái này trong bức ảnh gia đình ở nhà ông, không khó để Tề Tuấn liên tưởng đến mối quan hệ giữa hai người.