1 Thời sinhviên giống như một cơn gió thoảng. Từ bảnthân mình nghiệm ra, An thấy câu nói kia đúng tuyệt đối. Chớp mắt đã đến năm thứ4 rồi. Trong bốn năm ngắn ngủi, tâm trạng cô mà nói cũng đã biến hóa như bốnmùa Xuân, Hạ, Thu, Đông, biến đổi từ u ám, chán chường, đến vui vẻ và cuối cùnglà bình lặng.
2 “Nóng, nóng quá”. Cái nóng của lửa cồn như thiêu như đốtlàm An hoảng hốt bừng tỉnh. “Giờ là mấy giờ?” An quơ tay quơ chân, vô tình chạmphải tay Lan đang ôm chặt lấy cô.
3 Giữa tháng năm, tiết trời mùa hècàng oi nồng. An đã được nghỉ học để ôn thi cuối kì. Với cô, đây là khoảng thờigian không lấy gì làm khổ sở cho lắm. Trái lại, rất là nhàn nhã.
4 Chiều muộn, cả phòng An vừa ăn cơmvừa chúi mũi vào màn hình máy tính, xem online một bộ phim mới phát hành. Chuông điện thoại đổ, An ra ngoài nghe. Bộ phim có những tình tiết rất hàihước, cả bọn cười ầm lên.
5 An đảo mắt khắp phòng. Cả ngày vất vảchuyển đồ đến đây, giờ mới có dịp nghiêm túc ngắm căn phòng, An thấy rất hàilòng. Căn phòng khá rộng, nhà bếp nhỏ xinh, nhà vệ sinh sạch sẽ, lại có bancông nhìn xuống công viên gần đó.
6 Với những người mới quen, những ấntượng như vậy có thể dẫn đến hai chiều hướng. Một là, trở nên thân thiết hơn. Hai là, ghét nhau ra mặt. An không biết mình rơi vào trường hợp nào.
7 Giữa tháng tám, một số trường đại họcđã rục rịch cho năm học mới. Từ hồi vào đại học, An không có khái niệm khai giảng. Đời sinh viên chỉ biết đến nó một lần vào năm thứ nhất.
8 Cuối tháng 9 là lúc An bận rộn nhất. Cùng một lúc công việc đổ ập lên đầu. Thầy Trịnh Anh đã đổi cho An và Phong mộtđề tài mới - khỏi phải nói hai người vui sướng thế nào- đề tài vi sinh vật chuyểngen để thu hợp chất dùng trong mỹ phẩm và dược phẩm.
9 Bảy giờ tối, An đi đến cổng trườngliền đụng Lan đang đủng đỉnh bước ra. - Ôiheo yêu quý. Lan hét ầm lên, dang tay chạy lại. - Màyhả? An cười rạng rỡ.
10 Sáng hôm sau. Cảm giác dễ chịulại ùa đến. An lim dim đôi mắt lắng tai nghe những âm thanh quen thuộc. Hai taygối đầu, một chân đặt vuông góc mặt đất làm chỗ gác cho chân còn lại, dáng điệucủa cô hết sức thoải mái.
11 Quân bước lên cầu thang, vừa đi vừagạt những giọt nước vương trên mặt, trên tóc. Qua tầng hai, anh chợt sững lại. An đang ngồi bó gối trước cửa, đầu gục xuống, dây cặp đeo hờ hững bên vai bị tuộtxuống cánh tay.
12 Quân xáchcặp đi làm vẫn thấy Kim Anh cằn nhằn. Hôm nay con bé học chiều, nếu không ra khỏinhà nhanh, màng nhĩ của anh sẽ còn bị tổn thương dài dài. Ra đến cửa, anh ngoáiđầu vào, nháy mắt trêu: “Ở nhà ngoan nhé, bà cô” rồi ù té ra cầu thang.
13 Hơn 9h, xecó mặt tại thị trấn Tam Đảo. Không khí nơi đây yên bình, êm ả. Con người cũngdung dị, hiền hòa. - Tiếcquá, mình không đến đây vào mùa hè.
14 Buổi sángTam Đảo ướt đẫm sương. Dậy sớm đi ngắm cảnh cũng là một cái thú. Không khí ởđây thật thích hợp để nghỉ ngơi. Sau khi ănsáng, bốn người kéo nhau đi chinh phục đỉnh Thiên Nhị, ước tính để lên đượcchân tháp truyền hình, sẽ phải vượt qua 1400 bậc đá.
15 Thời gianlà “liều thuốc độc” của phụ nữ. Một nửa của thế giới công nhận điều đó. Giữ mãituổi xuân là nguyện vọng của mọi chị em ở mọi thời đại. Còn An, cô sẵn sàngđánh đổi 1 năm tuổi thọ của mình nếu cái tháng 12 này nhanh chóng biến mất.
16 Giữ đúng lời hứa, hôm sau Quân bắt đầu chiến dịch giúp đỡ An. Những ngày sau đó, nếu gặp An, Quân thường nói chuyện bằng tiếng anh. Cô nghe anh, thường xuyên vào các diễn đàn tiếng anh, mỗi ngày nghe một cuộc hội thoại ngắn không thì xem phim phụ đề anh.
17 “Ừ, chí ít anh cũng là thầy của em mà”. Quân cười tủm tỉm. An nhìn anh vui vẻ: “Anh tự học tiếng anh hay có ai dạy không ạ?”. “Một người bạn của anh bên chuyên ngữ nói cho anh phương pháp học, và anh mày mò học theo.
18 An lặng lẽ đi vào phòng. Trong phòng cũng có một nhóm sinh viên khác. Mấy đứa bạn, đứa thì cúi thấp đầu, đứa thì quay lưng lại, nên không biết An đến.
19 “Hihi, vâng. Của bạn em tặng ạ”. “Thật sao?. Có vẻ anh không thấy vậy”. “Anh thấy gì?”. An hơi nhướn mày. “Ánh mắt cậu ấy nhìn em không giống ánh mắt của một người bạn”.
20 Kim Anh lấy hai tay áp chặt má, lắc lắc đầu: “Nguy to rồi. Nguy to rồi”. Dũng bực mình giằng tay Kim Anh xuống: “Chuyện gì liên quan đến chị An mà cứ úp mở thế hả?”.