21 - Thế nào, cái đó giống cái gì? - Rhoda hỏi tôi trong bữa ăn. - Ồ! Những trò lừa bịp quen thuộc - Tôi trả lời lơ mơ. Tôi cảm thấy ông Despard nhìn tôi.
22 Hoàng hôn buông xuống, trời bắt đầu tối, tôi không trông rõ lối đi nhỏ. Tôi quay lại một lát để nhìn lần cuối cùng những cửa sổ đã sáng đèn của toà nhà.
23 CHƯƠNG HAI MƯƠI Sáng hôm sau, tôi gọi cho Ginger báo cho cô biết rằng tôi sẽ trở về Bournemouth ngày sau đó. - Tôi đã tìm dược một khách sạn nhỏ, có trời mới biết tại sao nó lại có tên là "Đồng cỏ của những con hươu".
24 Tôi sợ rằng không bao giờ quên được những ngày tiếp sau đó. Người ta đã đưa Ginger vào một bệnh viện tư nhân. Ở đấy tôi chỉ được thăm cô vào những giờ nhất định.
25 - Chúng ta có kịp thời không? Cô ấy sống chứ? Tôi đi đi, lại lại, không thể nào ngồi yên một chỗ được. Lejeune ngồi nhìn tôi, kiên nhẫn, thông cảm. - Người ta đã phải làm cái không thể được.
26 Ba tuần lễ sau, một chiếc xe hơi đỗ bên vỉa hè Priors Court. Bốn người bước ra khỏi xe. Tôi là một trong số họ. Những người khác là thanh tra Lejeune, trung sĩ Lee và ông Osborne, người đang không thể giấu được vẻ vui mừng là đã được đi theo mọi người.
27 - Nói cho tôi biết, Lejeune, có rất nhiều điều tôi muốn biết. Những thủ tục xin gặp đã làm xong, tôi đã một mình gặp người thanh tra cảnh sát. - Tôi cho rằng anh đã hơi ngạc nhiên? - Đúng như vậy.
28 Ở Much Deeping mọi vật đều bình thường tươi mát. Rhoda đang chữa bệnh cho những con chó của chị, lần này tôi tin chắc là chúng sẽ khỏi. Chị ngước mắt nhìn khi tôi tới gần và hỏi rằng tôi có thể giúp chị được không.