Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Tình Yêu Phô Trương Chương 39: Chương 39

Chương trước: Chương 38: Chương 38



Editor: Trà Đá.

Vừa về đến nhà, Khương Đường cởi áo khoác ra, uống miếng nước rồi dỗ dành con gái mới ngủ dậy không lâu, sau đó cô đi vào phòng tắm.

Cơm trưa đã được nấu xong, còn đang rất nóng, Khương Thục Lan sắp xếp xong bát đũa, chợt nghe tiếng chuông cửa. Đóa Nhi ngồi ở trong xe em bé, cực kỳ nhạy cảm với âm thanh, lập tức xoay cái đầu nhỏ đi tìm tiếng chuông, Khương Thục Lan biết tiểu nha đầu thích nhất là mở cửa gặp khách, nên bà bế Đóa Nhi lên.

Khương Thục Lan nhìn qua mắt mèo ngay cửa, thì thấy Thẩm Kình đã lâu lắm không gặp.

Khương Thục Lan cực kỳ vui vẻ phấn chấn, vội vàng mở cửa, vui mừng nhìn Thẩm Kình, “Sao lại đến vào giờ này? Ăn cơm chưa?”

Thẩm Kình liếc mắt đã thấy được Đóa Nhi, tiểu nha đầu mặc áo lông màu xanh dương, màu xanh tinh khiết làm nổi bật lên khuôn mặt hồng hào, sạch sẽ xinh đẹp, chỉ là đôi mắt đen to tròn lanh lợi ngấn lệ, đôi mắt cũng đỏ, có vẻ sợ người lạ, nên khuôn mặt trông rất uất ức. Thẩm Kình đau lòng, quên cả trả lời Khương Thục Lan, gấp gáp hỏi: “Dì, sao Đóa Nhi lại khóc?”

Anh nói xong rồi tiến lại gần, Đóa Nhi tựa vào trong ngực bà ngoại, vừa phòng bị lại vừa tò mò nhìn anh.

Khương Thục Lan cười nói: “Hôm nay Đường Đường về trễ, Đóa Nhi trước khi đi ngủ không thấy mẹ, tỉnh dậy cũng vẫn không thấy mẹ đâu, nên mới khóc, Đường Đường vừa mới về dỗ dành cho nín khóc, Thẩm Kình, cháu ăn cơm chưa? Nếu chưa thì vào ăn chung luôn?”

Thẩm Kình nói dối cũng không thua kém gì Khương Đường, mắt anh nhìn bên trong, không thấy Khương Đường, anh mới sờ sờ đầu nói: “Dì, mấy ngày vừa rồi cháu bận chết đi được, hôm nay mới vừa xuống máy bay, nhớ mọi người nên chạy đến đây, dì xem cháu còn không mang theo quà tặng, vậy mà còn quấy rầy dì nữa……..”

“Không cần quà cáp gì hết, cháu rảnh rỗi đến đây một chút là quý lắm rồi, Đường Đường cũng nhắc đến cháu mấy lần.” Khương Thục Lan cười cắt đứt mấy lời khách sáo của Thẩm Kình, vừa đúng lúc Khương Đường đi từ phòng tắm ra ngoài, Khương Thục Lan rất nhạy bén, nói giúp cho cháu gái. Khương Thục Lan nghĩ, cháu gái bà rất xinh đẹp được nhiều đàn ông thích, nhưng tính tình cháu bà có chút lạnh lùng, đừng nói là Thẩm Kình, trước kia cũng không có hỏi han ân cần thân thiện với Cố Đông Thần. Ngã một lần khôn hơn một chút, Khương Thục Lan hi vọng cháu gái bà nhiệt tình hơn một chút, tránh cho Thẩm Kình chán nản mà đi tìm người phụ nữ khác, có người đàn ông nào mà lại không thích người phụ nữ dịu dàng chứ.

Thẩm Kình sửng sốt, nhìn về phía Khương Đường không dám tin, người phụ nữ này mà nhắc đến anh sao?

“Dì đừng có từ bụng ta suy ra bụng người nữa có được không, rõ ràng là dì ngày đêm nhớ anh ấy chứ không phải con.” Khương Đường không thể dịu dàng nổi, cô thấy con gái đưa tay đòi mình, nên đi thẳng về phía dì, nhận lấy còn gái rồi đi tới bàn cơm ngồi xuống.

Thẩm Kình lúng túng nhìn Khương Thục Lan cười cười: “Dì à, Đường Đường giận con bận rộn công việc không quan tâm đến cô ấy đó mà.”

Khương Thục Lan nghe xong, lập tức giúp anh khuyên cháu gái: “Đường Đường, công ty của Thẩm Kình lớn như vậy, một mình nó quản đâu có dễ dàng gì, con thông cảm cho nó, giận dỗi cái gì……………”

Khương Đường mắt điếc tai ngơ, chỉ có Đóa Nhi tò mò nên ló cái đầu ra, lặng lẽ quan sát Thẩm Kình.

Khương Thục Lan cười, bà để Thẩm Kình ngồi xuống trước, sau đó đi vào bếp lấy thêm một bộ chén đũa ra.

Thẩm Kình kích động đi tới trước bàn cơm, ngồi xuống, thấy khuôn mặt của Khương Đường vẫn đang nhìn chằm chằm cái bàn không thay đổi, anh quyết định đầu tiên cứ mặc kệ cây đinh cứng này đã, rồi cúi đầu trêu chọc Đóa Nhi, “Đóa Nhi nhớ ra chú chưa?”

Đóa Nhi tựa vào trong ngực mẹ, cảm giác rất an toàn, không hề né tránh, tiếp tục quan sát Thẩm Kình.

Hôm nay Thẩm Kình đến đây đều không có trong kế hoạch, chưa chuẩn bị quà cáp gì hết, không thể làm gì khác là lấy điện thoại di động ra trêu chọc Đóa Nhi, chỉ vào bức hình mỹ nhân trong điện thoại cho Đóa Nhi xem. Tấm hình này là Khương Đường ăn mặc đơn giản, trang sức trang nhã, Đóa Nhi nhận ra mẹ, cái miệng nhỏ nhắn cười toe toét, ngẩng đầu lên nhìn mẹ.

Khương Đường nể mặt con gái, nhàn nhàn nhìn lướt qua.

“Anh cảm thấy bức hình này của em là đẹp nhất.” Người mà anh ngày nhớ đêm mong đã gần ngay trước mắt, anh với tay đến là có thể ôm lấy cô rồi, Thẩm Kình nhìn cô chằm chằm, đem cái thể diện của đàn ông quên hết đi. Thể diện có ăn được không? Mau chóng dỗ dành cô thì hơn, đến lúc đó chỉ cần anh lên tiếng một cái là có thể cùng ăn cơm với Đóa Nhi, ngủ cùng nữa…………….

Anh ngửi được mùi hương thoang thoảng trên người cô, nhớ lại đêm đó ân ái mấy lần, Thẩm Kình hối hận đến ruột xanh ruột già rồi, rùng mình mười ngày, anh được cái gì rồi hả? Lãng phí mười ngày được gần cô một cách vô ích, thật là ngu.

“Đường Đường, anh sai rồi, chúng ta đừng…………….”

Khương Đường trừng anh, ngay sau đó nhìn về phía nhà bếp, Thẩm Kình nghe được tiếng bước chân của Khương Thục Lan đang đến gần, không thể nói chuyện đó được nữa, nên đành tiếp tục trêu chọc Đóa Nhi. Đóa Nhi quá nhỏ, không hiểu sắc mặt của mẹ, bởi vì mẹ nhìn rất lạ, Đóa Nhi cho là mẹ thích chú, lập tức đưa tay về phía Thẩm Kình, đòi điện thoại di động.

Thẩm Kình sợ Đóa Nhi cầm điện thoại di động không được, muốn cầm giúp, Đóa Nhi không thích, đẩy tay anh ra, rồi ôm lấy điện thoại di động ngồi trở lại trong ngực mẹ, cúi đầu chơi, sờ loạn nhấn loạn, thấy hình mẹ nhảy ra, vui mừng ngửa đầu cười, bàn tay nhỏ sờ sờ trên hình của mẹ. Khương Thục Lan mang bát đũa để tới trước mặt Thẩm Kình, khom lưng nhìn thấy hình ảnh cháu gái bà ở trong màn hình điện thoại của Thẩm Kình, bà vui mừng không dứt.

Cơm nước xong, Khương Thục Lan trở về phòng của mình, để phòng khách lại cho một đôi tình nhân nhỏ “Lâu ngày mới gặp”.

“Đường Đường, đừng giận anh nữa?” Thẩm Kình đứng ở trước ghế salon, hai tay chống lên ghế ở hai bên đùi Khương Đường, không cho cô tránh.

Khương Đường cúi đầu nhìn đỉnh đầu của con gái, tóc của tiểu nha đầu dài rất nhanh, đen nhánh và dày, ủi tới ủi lui trong ngực rất thoải mái.

“Đường Đường, em nhìn anh một lần có được không?” Thẩm

Loading...

Xem tiếp: Chương 40: Chương 40

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?


Quái Vật

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 32


Dám Yêu Dám Lên

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 44


Scandal Giá Trên Trời

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 39


Thanh Sơn Ẩm Ướt

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 26