21 "Nhạn Lam, hà tất phải khổ sở như thế này?" "Chị chỉ muốn anh ấy sống dễ chịu hơn một chút. Sống có chút hy vọng, tốt hơn chị bây giờ. " Nhạn Lam lặp đi lặp lại.
22 Ái Đệ vốn đang trong tình trạng sẵn sàng quay đầu bỏ chạy ra đường, bị Khánh Đệ kéo đột ngột, suýt nữa thì ngã, chưa kịp lên tiếng trách chị, trong nhà vọng ra tiếng gầm rung trời, ngay sau đó là giọng bố hét lên chửi mắng, kèm theo những lời khuyên can lí nhí của mẹ.
23 Chớp mắt đã đến cuối năm, việc chuẩn bị cho buổi liên hoan đêm Giao thừa đã bước vào giai đoạn cuối cùng. Vất vả suốt một năm, tất cả phạm nhân trong mười hai phòng giam đều nhân cơ hội nghỉ ngơi hiếm có này, hoặc tham gia tập luyện cho các tiết mục biểu diễn, hoặc quây quần xung quanh xem náo nhiệt, các phòng giam trống không, gần như tất cả đều đổ ra bãi tập.
24 Người cảnh vệ ôm súng sau khi kiểm tra danh tính của cô xong, mở cánh cửa nhỏ bên cạnh ra. Sau buổi trưa của ngày vào thăm theo quy định trong trại giam, phòng tiếp đón cũng bớt ồn ào đi nhiều, sân tuyết bên trong đầy vết bùn đất bị giẫm đạp.
25 Khương Thượng Nghiêu cũng từ bỏ ý định hỏi thăm tin tức của cô, im lặng nghe tiếp. Cho tới lúc sắp phải đi, anh cứ nghĩ cô sẽ nói điều gì đó, nhưng Khánh Đệ vẫn nói anh hãy giữ gìn sức khỏe như mọi lần rồi bình thản ra về.
26 Khánh Đệ phát hiện ra ánh mắt khác thường của anh, bất giác ngượng ngùng giải thích: "Ai cũng nghèo cả mà, một thời gian nữa về nhà mang đồ lên, mọi người quen dùng chung với nhau rồi".
27 Khánh Đệ lén liếc mắt quan sát một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Khương Thượng Nghiêu, bất giác thở dài. Như cảm nhận được ánh mắt của cô, anh mỉm cười an ủi, rồi lại quay đầu sang tiếp tục với đám anh em.
28 Bên này Ái Đệ bất mãn kêu lên: "Cái gì mà em chăm nó tới chết khô? Rõ ràng đang tươi tốt thế kia, chỉ có chị vừa về là ngày nào cũng phải tưới tới mười lần mới chịu thôi, hễ mở mắt là phải chạy ra ngắm bảo bối của chị".
29 Bữa cơm rượu này bắt đầu từ lúc sâm sẩm tối, uống cho tới khi trăng cao tận ngọn cây. Những người nấu nướng dưới bếp đã về nhà từ lâu, Khánh Đệ nghe thấy tiếng ồn ào trong phòng dần dần chìm xuống, lòng thầm nghĩ sau khi uống rượu thứ mà anh thích ăn nhất là một bát mỳ nấu hơi nhừ, nóng hổi, nhiều giấm và hơi cay, vừa ấm bụng lại vừa có tác dụng giải rượu.
30 Khánh Đệ cười như muốn lảng: "Chẳng có việc gì nên lại về đây. Em mang theo rất nhiều đồ ngon, tí nữa mang vào bếp, chị đừng đi vội đấy". Nói chuyện vài câu, cô quay người đi vào phòng.
31 Người thôn quê khi nhàn rỗi không có việc, thì tốc độ của lời đồn đại lan truyền nhanh tới chóng mặt. Mặc dù nói bây giờ không còn cái kiểu phải mai mối mới thành một đôi nữa, nhưng cô nam quả nữ thường xuyên ở riêng với nhau, lại chưa có danh nghĩa chính thức gì, rốt cuộc cũng không tránh khỏi những lời bàn ra tán vào của mọi người.
32 Vòng tay ấm áp và giọng nói đầy quan tâm của anh khiến nỗi chua xót trong lòng cô càng thêm chua xót, Khánh Đệ vòng tay ôm lưng Khương Thượng Nghiêu, gục mặt vào vai anh, nước mắt tuôn rơi.
33 Ánh mắt Khánh Đệ không rời khỏi người anh, đợi khi anh quay lại sẽ quay đầu đi làm như không có chuyện gì nhưng không kịp nữa, nên đành hỏi thẳng: "Nhiếp Nhị?".
34 Khi ăn cơm, trên bàn ăn dường như chỉ có ba người nói, Khánh Đệ bình thường ít nói, hôm nay lại càng ít nói hơn, chỉ chăm chăm trả lời những câu hỏi của bà xong lại chẳng biết nói gì thêm, vẫn là Khương Thượng Nghiêu, mỗi lần thấy mọi người im lặng anh lại tìm một vài đề tài mà bà hứng thú để gợi chuyện.
35 "Khánh Đệ. . . " Anh dang hai tay ôm cô vào lòng. Cơ thể gầy gò khẽ run lên trong lồng ngực anh, biểu hiện đang cố gắng để kiềm chế nước mắt khiến cô trông thật yếu đuối: "Có anh đây, yên tâm, không ai dám đánh Ái Đệ đâu".
36 Khương Thượng Nghiêu còn chưa kịp suy nghĩ đến vấn đề đi hay không, thì đối phương đã cúp máy. Anh bất giác thở dài, thầm nghĩ mấy năm không gặp, bác sĩ Trạch vẫn còn tác phong làm việc dứt khoát quyết đoán ấy.
37 Khánh Đệ thất vọng, bối rối túm chặt lấy cổ áo anh, sự thực là, cô vẫn nghĩ tiếng nổ ầm một cái vừa rồi là do cô tưởng tượng. "Chúc mừng năm mới. " Hai cánh tay Khương Thượng Nghiêu dang rộng, ôm chặt cô vào lòng.
38 Nụ cười của Khương Thượng Nghiêu nhất thời cứng lại, mặc dù nói đã quen với tính cách thất thường khó nắm bắt của cô ta, nhưng vẫn không tránh khỏi cảm giác sượng sùng, cuối cùng đành cười nói: "Cô thật là, bảo người ta phải nói thế nào đây?".
39 Trừ phi bị mất trí hoặc thù mấy đời, thường phong cách hành sự của những kẻ lưu bạt trên giang hồ cho dù có căm hận nhau đến đâu, cũng ít nhiều giữ lấy đạo nghĩa giang hồ.
40 Khánh Đệ trừng mắt nhìn: "Em còn nhớ cái đó". Mẹ Khánh Đệ vẫn thấp thỏm không yên: "Cái tốt, chỉ riêng việc một mình nuôi con khôn lớn, cũng đã hơn mẹ nhiều rồi".