1 Nhìn đồng hồ, bà Như Mai lẩm nhẩm - Đã trễ lắm rồi, sao Như Thiên vẫn chưa dậy nhỉ ? Chẳng lẽ con bé đã ngủ quên, quên mất cả giờ đi làm ? Đêm qua bà thấy con gái chong đèn đến khuya, chắc dậy ko nổi rồi.
2 Như Thiên chưa kịp quay lưng thì nghe thấy tiếng gọi lớn - Như Thiên ơi, mày có nhà ko ? Bà Như Mai hỏi - Ai như là Bửu Ngọc ? - Còn ai trồng khoai đất này nữa ? Tiếng nó là to nhất đấy mẹ.
3 - Có trở ngại gì thì cứ nói thẳng với tao nhé. Bạn bè với nhau, mày ko nên giấu giếm ôm lấy một mình. - Tao biết rồi. - Biết rồi ? Nếu tuần trước, tao ko vô tình đến công ty mày làm việc thì tao ko biết là mày đã xin nghỉ.
4 Như Thiên giật mình thức giấc, cô nhìn đồng hồ. Mới năm giờ sáng sao ? Sớm chán ! Như Thiên định dỗ lại giấc ngủ, giờ này sớm quá, thức làm gì ? Với lại cuộc phỏng vấn cho công việc tận chín giờ sáng lận.
5 - Nguyệt Hoa ! sao em nhất thiết phải làm như vậy ? Em nên nhớ, nếu em giỏi thì vẫn có người khác giỏi hơn em. Có tinh thần thể thao một chút đi. Chúng ta đang chơi thể thao chứ ko phải ở đấu trường.
6 Tiếng cô thư ký rất rõ - Thưa giám đốc, đã đến giờ phỏng vấn. - Cô nói Vũ Hùng chuẩn bị đi, tôi xuống ngay. - Vâng ! - À, hồ sơ của Hàn Như Thiên hãy để cho tôi.
7 - Được rồi. Tôi quyết định chọn cô thì tôi biết cô giúp được tôi mà. Như Thiên để ý đến câu nói của Thế Đình - Ủa ! Hai ông ko phải là người bên bộ phận phỏng vấn tuyển nhân viên hả ? Vũ Hùng chỉ - Cô ko biết.
8 - Anh ko sao. BN nghiêng đầu - Nhưng em thì thấy khuôn mặt của anh ko còn thần sắc và còn mệt mỏi nữa. Anh ko buồn khi mẹ và em đều phản đối những cô bạn gái của anh đó chứ ? - Ko.
9 Anh Thục mở cửa phòng bước ra ngoài thì gặp ngay Vũ Hùng. Cô gọi - Phó giám đốc ! Vũ Hùng đứng lại - Chuyện gì vậy ? - Giám đốc vừa gọi điện đến thông báo mọi người vào phòng họp.
10 - Tao thấy hình như giám đốc coi trọng mày. Như Thiên nhún vai hờ hững - Thế à ! Mày có cảm giác như vậy, còn tao thì không. Tao chỉ hy vọng làm tốt được công việc được giao mà thôi.
11 Buổi tối, đến sân cầu lông là thói quen của Như Thiên. Bây giờ tạm ổn định công việc rồi cũng vậy. Dù là một ngày bận rộn với công việc mệt mỏi, cô cũng không cho phép mình nghỉ.
12 - Không sao hết. - Mày không thích đối diện với Thế Đình à ? - Thích hay không thích không còn là quyền của tao. Chợt Bửu Ngọc nhìn bạn : - Tao nhớ mày không ưa gì Thế Đình mà, thậm chí còn ghét cay ghét đắng, thế sao.
13 Như Thiên khựng lại. Chai nước biển còn khoảng ba phần tư, chắc không lâu nữa đâu. Cô đành ngồi dựa lưng vào tường, mắt nhìn mông lung. Bửu Ngọc kéo nhẹ tay áo Thế Đình như ra dấu.
14 Bà tò mò : - Giữa hai đứa xảy ra chuyện gì vậy ? - Dạ… Như Thiên giận chấu về việc cháu giấu bạn ấy. Giám đốc công ty “Thế Kỷ” là anh Hai cháu. - Là thế à ? Nhưng tại sao Như Thiên biết được vậy ? - Hôm qua, Như Thiên bị ngất ở sân cầu lông.
15 Bà Lan nghiêm mặt : - Thế Đình, Bửu Ngọc ! Hai con có thật sự cần Như Thiên không ? Giọng Thế Đình rất trầm : - Cô ấy là một trợ lý giỏi, mẹ ạ. - Chỉ thế thôi à ? - Dạ.
16 - Nếu người ta nghĩ được như anh thì tốt biết mấy. - Cô là người đam mê công việc, tại sao cô không trở lại với công việc của mình ? "Thế Kỷ" đang cần cô và mọi người ở "Thế Kỷ" cũng nhớ cô lắm.
17 Sáng nay, bầu trời đối với Như Thiên là rất đẹp. Cô đến công ty với tâm trạng vui vẻ, trên môi lúc nào cũng có nụ cười. Đẩy xe qua cổng công ty, Như Thiên gật đầu chào bác bảo vệ.
18 - Hay là mày sợ Như Thiên ngang bướng. Yêu thì yêu, nhưng không được chiều chuộng như thế Thế Đình hất mặt : - Mày vào đây tìm Bửu Ngọc hay có chuyện muốn nói với tao ? - Cả hai.
19 Hạnh phúc tình yêu đến bất ngờ quá. Thế Đình đang muốn chia sẻ. Chuông điện thoại reo vang, dứt ra dòng suy nghĩ. Thế Đình chậm chạp nhấc ống nghe : - Alô.
20 Cầm hộp phấn lên, Như Thiên do dự, cuối cùng rồi cô cũng phải tự trang điểm ình. Một chút phấn, một chút má hồng, một chút son trên môi, một chút chì đen trên mắt.