61 Tô Y Lâm và Thẩm Đại Ngưng xuống cáp treo, giống như có tật giật mình, nhìn nhìn ngó ngó những người ở phía dưới trạm dừng xe cáp, giống như sợ họ biết hai người chính là hai kẻ điên hò hét trên xe cáp vậy, kết quả là người ta căn bản cũng chẳng nhìn hai cô, hai cô tỏ ra toi công, ôm nhau cười khúc khích.
62 Hiện tại Thẩm Đại Ngưng hoàn toàn bận tối mặt tối mũi, bộ phim này của cô đã vào giai đoạn cuối, giờ phải quay rất gấp. Hai cảnh quay cuối, phần diễn của nhóm diễn viên phụ đã gần xong, chỉ còn có phần diễn của đối thủ của nam chính, phần diễn đó rất phiền phức, đều là cảnh cận, chỉ một biểu cảm không đúng đều sẽ phải quay lại.
63 Thẩm Đại Ngưng trở lại phim trường, lúc này cô chẳng buồn bực tức nữa, bị đạo diễn gọi đến, vậy đâu chỉ là quay bổ sung một cảnh đơn giản như vậy, có điều cô an ủi mình theo góc độ khác, đạo diễn này ở điểm này vẫn tương đối tốt, quay đoạn nào kiểm tra đoạn ấy, cảm thấy thiếu gì đó thì cuối cùng quay bổ sung một lèo luôn, vì thế nói là quay một cảnh đổi thành quay bốn năm cảnh, còn có một cảnh vì một câu thoại không đúng, cô và đối thủ của nam chính phải quay lại một lần nữa.
64 “Mẹ, mẹ đang làm gì thế?” Chu Tiểu Ngữ láu lỉnh ngồi dậy, cố gắng mở to đôi mắt to tròn của mình ra, lúc nhìn thấy mẹ ngồi xổm trên đất, nhóc con lập tức nghĩ rằng mẹ đang chơi thứ thú vị gì đó, con ngươi chuyển đi chuyển lại, sau đó nhóc con dậy rời khỏi giường, muốn xem rốt cuộc mẹ đang làm gì.
65 Biệt thự to như vậy giống một chiếc máy làm lạnh tự động tỏa ra khí lạnh, có vẻ âm u lạnh lẽo không nói nên lời, mà chủ nhân của biệt thự, Thẩm Việt và Vu Tử đang ngồi trên sô pha trong phòng khách, hai người ngồi đối diện nhau, không ai nhìn ai, trên mặt không có ý cười, cũng không có vẻ khó chịu, thứ cảm xúc lạnh lẽo đến tận xương này, khiến họ giống như hai ngối băng.
66 Liễu Tư Ngôn đứng tại chỗ, để mặc gió lạnh thổi vào mình, không biết là lạnh hay là gì, chân cô khẽ run, cô không khống chế được bản thân, cơ thể run rẩy – cô gọi Thẩm Đại Ngưng ra, bắt nguồn từ suy nghĩ cố chấp tận đáy lòng, cô không nghĩ ra được vì sao cô và Chu Thừa Trạch lại đi đến như ngày hôm nay, cô chỉ có thể oán trách sự phá hoại của Thẩm Đại Ngưng.
67 Thẩm Đại Ngưng ở nhà không được mấy ngày thì lại đi, lịch trình của cô đã được sắp xếp xong, cô phải đi quay mấy quảng cáo, tỉ lệ được đón nhận của cô siêu cao, chỉ cần là tin tức liên quan đến cô thì đều sẽ dẫn đầu – bởi vậy không ít thương hiệu đều tìm tới, đều hi vọng cô có thể đại diện cho thương hiệu của họ, trước đây sức ảnh hưởng của cô cũng rất khủng, hiện giờ cô đã nổi tiếng đến một mức độ nhất định, cho dù đoàn đội của cô đưa ra mức phí để mời cô làm đại diện thương hiệu cao kinh người, vẫn có không ít thương gia đổ xô vào mời cô.
68 Thẩm Đại Ngưng rất vinh dự bị cảm, sau nửa đêm đón gió lạnh, lãng mạn chuyển thành ngồi trong bệnh viện, một tay Thẩm Đại Ngưng được truyền nước, tay còn lại kéo giấy lau nước mũi, chỉ là giấy cách cô hơi xa, cô với với một lát, cũng chỉ có đầu ngón tay chạm được, phẩm chất đặc biệt của người lười lúc này lại lộ rõ, cô không biết nhúc nhích cơ thể một chút – Ánh mắt của Chu Thừa Trạch dừng ở ngón tay cô, qua mấy giây, vẻ mặt anh trở nên méo mó khó coi, có lẽ là thật sự không nhịn được, cuối cùng anh vẫn đi lên trước, ném giấy vào trong lòng cô.
69 Quan hệ giữa Chu Thừa Trạch và Thẩm Đại Ngưng trở nên rất rõ ràng, bất luận là trên mạng trên báo chí hay là trong cuộc sống, Thẩm Đại Ngưng đi qua đi lại giữa nhà họ Thẩm và nhà họ Chu, cũng không cảm thấy có gì không ổn – Lúc Thẩm Đại Ngưng quay một bộ phim, Chu Thừa Trạch gần như đi cùng trong toàn bộ lịch trình, khi cô được nghỉ trong quá trình quay, anh sẽ cùng cô đến những nơi nổi tiếng ở đó dạo chơi, hoặc là mua thứ này thứ kia, hoặc là đến những con phố đồ vặt thưởng thức các loại món ngon.
70 Khi Thẩm Đại Ngưng ngồi vào cửa hàng CSC (*), cô cảm thấy mình quả thực có bệnh – rõ ràng cô không thích nơi thế này, người quá nhiều, thức ăn lại đắt (được rồi, hương vị sẽ không khó ăn), nhưng hoàn toàn mang tính chất của quán đồ ăn nhanh.
71 Từ sau khi Tô Y Lâm mang thai, bất luận khi nào Thẩm Đại Ngưng hẹn Tô Y Lâm ra, Giang Thanh Dịch đều sẽ đi cùng, Thẩm Đại Ngưng nhìn trái nhìn phải thì đều cảm thấy Giang Thanh Dịch rất thừa thãi, nhất là anh còn dặn Tô Y Lâm không được động vào cái này không được động vào cái kia, lúc anh ngăn cản, Thẩm Đại Ngưng đều đang nói chuyện với Tô Y Lâm, kết quả là, đề tài bị cắt ngang – Đột nhiên có một ngày Thẩm Đại Ngưng có lương tâm phát hiện, cảm thấy người ta mới là người một nhà, có lẽ trong mắt người khác mình mới là người thừa, hơn nữa đối với Tô Y Lâm mà nói, Giang Thanh Dịch là người nhà, mà mình chỉ là bạn, bạn chỉ có thể xem như người ngoài, tuy lối suy nghĩ thế này thỉnh thoảng nghĩ đến sẽ cảm thấy rất cảm thán, nhưng đây chính là sự thật.
72 Sau khi Thẩm Đại Ngưng lại mang thai, người không thoải mái nhất trong nhà là Chu Tiểu Ngữ, cũng không phải cô nhóc không chào đón cậu em trai này, nhưng mà cậu em này còn chưa chui từ bụng mẹ ra, đã mang đến cho cô nhóc phiền toái rất lớn rồi, khiến bạn nhỏ Chu Tiểu Ngữ rất không có thiện cảm với cậu em trai này.
73 Thẩm Đại Ngưng sinh đứa thứ hai không bao lâu, vấn đề lớn nhất đã xuất hiện, nên đặt tên cho con là gì mới tốt đây! Chu Ôn Hòa vô cùng rối rắm, ông muốn đặt cho cậu cháu trai nhỏ một cái tên hay có một không hai, làm người ta vừa nghe đã biết người này là người trong long phượng, tương lai rạng sỡ sáng ngời – Liên tục hơn một tháng, Chu Ôn Hòa đều rối rắm trong vụ đặt tên, nghĩ đến rất nhiều cái tên, rồi lại tự mình phủ định tất cả.
74 Một người hết hi vọng, rốt cuộc cần thời gian bao lâu, Liễu Tư Ngôn một mực tự hỏi mình câu hỏi này – Không phải cô không biết giữa mình và Chu Thừa Trạch không thể nữa, nhưng cô không thể chấp nhận, cũng không cam tâm, không chịu tin rằng Chu Thừa Trạch sẽ thực sự yêu Thẩm Đại Ngưng, Thẩm Đại Ngưng có gì chứ, ngoại trừ khuôn mặt xinh đẹp và gia thế, chẳng có gì nữa cả, cô không thể tin tình yêu của Chu Thừa Trạch sẽ nông cạn như vậy, dành cho một người như thế.