21
Hoàng Thiên kéo tôi một mạch ra khỏi trường mà không mở miệng nói một lời nào, hắn đang định làm gì vậy? Cả bác bảo vệ ngày thường mặt lạnh, phải nói cả trường ai cũng sợ, vậy mà khi nhìn thấy hắn đằng đằng sát khí có ý xông thẳng ra ngoài bác ấy cũng xanh mặt vội vàng mở cổng.
22
Hôm qua, tôi ở lại nhà Hoàng Thiên đến tối mới được hắn "cho phép" về nhà. Tôi không tránh hắn bởi đầu tôi không phải là bị chấn thương nhẹ mà là khá nặng, bác sĩ cũng có dặn đừng nên làm việc gì nặng liên quan đến đầu óc hoặc đi lại lung tung, tôi cũng phát mệt với mấy lời dặn dò "thành văn bản" đó của ông bác sĩ.
23
Thành phố những ngày giữa đông thật lạnh, không khí này khiến con người chẳng muốn rời khỏi chăn ấm mà ra khỏi nhà. Nhưng có lẽ công việc mưu sinh đã không cho họ lựa chọn khác, thời tiết đâu là vấn đề để họ tạm gác việc của mình để khép mắt thưởng thức cảm giác lành lạnh tuyệt vời này.
24
Những chú chim mang tiếng hót líu lo hòa trộn cùng không gian của vạn vật. Cái lạnh của mùa đông đã thật sự đến, một ngày chủ nhật trong thời tiết se lạnh thế này thì chẳng ai muốn ra đường làm gì.
25
Hôm qua quả là một ngày mệt mỏi với Thiên Linh, tụi nhỏ ở cô nhi viện thấy nó đến còn mừng hơn bắt được vàng quấn lấy nó cả ngày như hình với bóng làm nó muốn nghẹt thở.
26
Một tuần cũng đã nhanh chóng trôi qua, đó là niềm ao ước của top 20 học sinh trường Quang Hải, được đi dã ngoại thì ai mà chẳng thích, kỳ thi học kỳ cũng đã gần kề, thư giản, thả lỏng đầu óc một chút trước khi bước vào những ngày thi khó khăn quả là không tồi chút nào.
27
Những tia nắng cuối ngày đã bắt đầu bị bóng tối nuốt chửng. Ánh hoàng hôn trên biển vô cùng đẹp và lung linh, một khung cảnh thật lãng mạn nhưng vẫn đượm một chút buồn.
28
Thiên Linh về phòng khi kim đồng hồ đã điểm 10h, tâm sự hắn chia sẽ với nó đã thật sự đi vào trái tim nó. . .
Hoàng Thiên vẫn im lặng nhìn bầu trời xa xăm, có lẽ chẳng ai biết suy nghĩ hiện giờ của hắn, chỉ có bản thân hắn mới hiểu.
29
Bầu trời trong xanh dần chuyển sang màu cam báo hiệu một ngày nữa lại sắp đi qua. Ánh nắng vàng cam chíu xuống mặt biển thật đẹp và lãng mạn y như một bức tranh thiên nhiên được tạo nên bởi đôi tay của một họa sĩ thiên tài nào đó.
30
Bóng tối đã hoàn toàn làm chủ không gian. Mặt biển được phủ một lớp vàng long lanh của ánh trăng, mờ ảo và phức tạp. Gió biển cũng theo những làn sóng thổi vào bờ những cơn lạnh buốt.
31
Mặt trời thức dậy. . . Rồi Mặt trời lại chìm vào giấc ngủ. Cứ như thế, một ngày nữa lại sắp trôi qua, một ngày trôi qua trong nỗi buồn và sự lo lắng.
32
Một mùa xuân nữa lại đến xua tan cái lạnh của mùa đông. Những cơn gió xuân ấm áp thi nhau thổi vào bờ. Những cánh chim uốn lượn trên mặt biển, thật là đẹp.
33
Bốn ngày nằm trong cái bệnh viện chật hẹp mà người thì đông như kiến làm Thiên Linh chẳng thể thở nỗi. Về được khách sạn, thả mình trên chiếc giường êm ái, quen thuộc của phòng mình thì thật sự rất tuyệt.
34
Thời gian dã ngoại cũng nhanh chóng trôi qua. Mọi việc lại trở về như bình thường nhưng trong lòng mỗi người vẫn mang theo những khúc mắc khó mà gỡ bỏ.
35
Thiên Linh chết đứng, mắt nhìn chăm chăm bó hoa trên tay Hải Dương, hai má đã sớm đỏ ửng. Mọi việc xảy ra quá nhanh, quá đột ngột, Thiên Linh không thích ứng nỗi.
36
Thiên Linh hậm hực, "hứ" một tiếng rồi bỏ đi. Dù hắn không làm chuyện gì quá đáng để nó phải căm ghét tận xương tủy nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy hắn, nó vẫn cảm thấy tim gan như nóng lên.
37
Sau kỳ nghỉ Tết dài hai tuần, học sinh trường Trung học phổ thông Quang Hải lại trở về với việc học và kỳ thi cuối kỳ cũng sắp đến gần. Mọi người lại trở về công việc bận rộn thường ngày.
38
- Trịnh Hà Tiên Mỹ! Cậu ra đây cho tôi!
Nước mắt còn chưa lau sạch, Thiên Linh đã một mực xông thẳng vào lớp học của Tiên Mỹ. Hải Dương chạy theo nhưng đành bó tay, không có cách ngăn cản.
39
Một tuần trôi qua đối với Thiên Linh vô cùng u ám, đến trường không khác gì bước chân vào địa ngục. Cái "địa ngục tăm tối" ấy làm nó không thể chịu nổi.
40
Sau ngày hôm đó, Thiên Linh quyết định nghỉ ở nhà hai ngày, tâm trạng nó không tốt, đến trường cũng như không, nó không nghe vô được từ nào từ giáo viên, lỗ tai cứ lùng bùng, đầu óc không sao tập trung được.