21 Nhìn theo bóng dáng thướt tha của cô dần khuất vào trong đám đông, Khánh Trung khẽ huých vào vai anh:- Khai thật đi, cô nàng xinh đẹp đó là ai, đừng nói là cậu đi lừa con gái nhà lành nha.
22 Mà lúc này, Hà Phương đang đứng cùng cô bạn gái của Khánh Trung trong bữa tiệc, đám khách khứa ăn mặc sang trọng, tập trung thành từng tốp trò chuyện sôi nổi sau khi vừa dứt một bản khiêu vũ nhẹ nhàng.
23 Nghe anh nói như vậy, cô liền sửng sốt, thật không ngờ đại thần công ty của cô, cứ ngỡ rằng không khi nào được diện kiến, mà nay lại như ngọn núi thái sơn sừng sững trước mặt cô, đúng là quá dọa người rồi.
24 Ba người đàn ông ưu tú trong mắt mọi người sẽ là thứ gì đó xa vời khó lòng mà tiếp cận, song họ đối với nhau cởi mở, hòa đồng đặc biệt anh chàng thân thiện Khánh Trung rất biết khuấy động bầu không khí.
25 Ngay lúc này, anh chàng say xỉn Tuấn Vũ đáng ra đã nằm ngay ngắn trên giường thì nay không biết bằng cách nào anh ta có thể tỉnh táo hơn lết ra cửa phòng, từ phía sau, quàng tay lên eo kéo cô sát vào trong lòng, giọng khẳng định, chắc nịch:- Cô ấy ngủ phòng này, ngủ ngon.
26 Sáng ngày hôm sau, cô bị đánh thức bởi tiếng động lớn: “Soạt, soạt”, sau đó ánh sáng chan hòa của buổi sớm tràn ngập khắp căn phòng. Khẽ nhíu mắt hướng tới nơi phát ra tiếng động, là Tuấn Vũ, anh đã mặc đồ chỉnh chu, có điều khác lạ so với thường ngày đó là hôm nay anh khoác lên mình quần jeans, áo phông trắng khoác bên ngoài là chiếc áo sơ mi tím nhạt, phong cách trẻ trung lại rất nam tính, dường như bộ đồ nào một khi được khoác lên người anh cũng đều rất bắt mắt, tiếc rằng cái miệng của anh không khi nào nói được lời hay với cô, cũng như lúc này, anh nhìn cô chế giễu:- Bộ dạng lúc mới thức dậy của cô cũng thật dọa người đi, nếu tôi mà tuyên truyền ra bên ngoài, chắc sẽ không ai dám lấy cô nữa, ha ha.
27 Tới bến cảng, phía trước mặt là chiếc siêu du thuyền màu trắng dài 57m, đây là lần đầu tiên cô được chiêm ngưỡng một chiếc siêu du thuyền ngoài đời thực, nên có chút choáng ngợp và thích thú.
28 Gần trưa, họ mở tiệc nướng, Khánh Trung bỗng đề cập tới việc lặn biển ngắm cảnh, Như Ý thì hào hứng, Lâm Phong và Tuấn Vũ thản nhiên như điều đó là lẽ tất nhiên, chỉ có cô là tròn mắt kinh ngạc, sau đó cười ngốc nghếch:- Mọi người chơi vui vẻ, tôi ở trên này đợi, nhân lúc đó có thể ngắm cảnh trên biển là được rồi.
29 Lâm Phong biết rõ cô không phải bạn gái của Vũ, những gì hai người họ trao đổi trong xe trên đường tới cảng biển, anh đều nghe không bỏ sót, nhưng để có thể đối đáp thoải mái không hề kiêng dè với Vũ thì hẳn cô phải có một vị trí đặc biệt trong tâm tưởng của cậu ấy.
30 Trong khi đó, từ trong khoang thuyền có cặp mắt sắc lạnh đầy ghen tỵ hướng phía hai người Lâm Phong và Hà Phương mà bắn tới. Như Ý từ lúc gặp Hà Phương đi cùng Trần Tuấn Vũ, trong lòng đã này sinh đố kị, rõ ràng xét bề ngoài cô ta nổi bật hơn hẳn, bên cạnh đó cũng trẻ tuổi hơn rất nhiều, vậy mà từ lúc cô gái tên Hà Phương xuất hiện, không chỉ quyến rũ Trần Tuấn Vũ.
31 Tuấn Vũ đang mải miết thuần thục mặc bộ đồ lặn nên không chú ý tới cô ở phía sau, bất ngờ nghe tiếng hét của cô, thấy cô bị rơi xuống nước, khổ sở chấp chới trên mặt biển, trước đó cô đã từng nói cô không biết bơi nhưng anh cố chấp nghĩ mình có thể bảo vệ được cô, nhưng lúc này nhìn cô khổ sở gắng sức trong làn nước mênh mông, mặc cho bên tai tiếng la hét, ồn ào, anh buông mình lao xuống gắng sức lao tới cứu lấy cô kéo lại gần thuyền, có chút bất ngờ khi Lâm Phong cũng ở gần một bên đỡ lấy Hà Phương, sau đó hai người buộc chặt cô vào phao cứu sinh để người ở phía trên kéo lên.
32 Vì tai nạn đột ngột xảy ra nên chuyến lặn biển ngắm cảnh bị hoãn lại, chuyến du lịch cũng kết thúc từ đây, chiếc du thuyền quay đầu lướt sóng về bờ. Lúc du thuyền gần cập cảng cũng là lúc cô tỉnh lại.
33 Vào trung tâm thành phố, sau khi đưa Lâm Phong về nhà, Tuấn Vũ đưa cô vào bệnh viện kiểm tra. Bởi vì trước đó anh đã chịu nhượng bộ theo ý cô, còn lần này anh tự mình làm chủ, cô không đọ lại được với sự cố chấp của anh, nên đành theo anh vào khám.
34 Hà Phương có chút khiêm tốn về trình độ nấu ăn của mình, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, trên bàn ăn được bày biện các món thịnh soạn bốc khói nghi ngút và hương thơm “rung động lòng người”, bởi vì cái dạ dày bị bỏ đói của Tuấn Vũ không kiêng nể gì mà réo lên từng hồi.
35 Trước lúc ra về, anh còn cố chấp nói rằng thời gian tới sẽ đưa cô đi làm và đón cô tan sở, với lí do để đảm bảo sức khỏe cho cô sau tai nạn trên biển.
36 Hà Phương giận run người, anh nghĩ cô không chấp nhặt cùng anh nên được đà bắt nạt cô sao? Không có cửa. Cô vội gắt lên:- Dừng xe. Anh biết mình đã thực sự chọc giận cô nên đành tấp xe vào bên đường, nhưng lúc cô định mở cửa xuống xe thì anh đã nhanh tay bấm chốt cửa, kéo lấy cánh tay của cô giữ lại.
37 Lời nói vừa thốt ra, khiến cả hai người đều muốn bóp cổ mình trong tư tưởng. Tuấn Vũ cười khổ thầm nhủ: “Từ khi nào mày lại có thể viện cớ vô sỉ như thế?”, còn Hà Phương thì chột dạ, xấu hổ vì những lời nói bồng bột nóng vội có phần tự mình đa tình của bản thân.
38 Tuy lần trước có gặp anh ở khu chung cư cao cấp này, nhưng đây là lần đầu tiên cô đến căn hộ của anh. Rõ ràng bài trí nội thất trong nhà anh ở đẳng cấp cao hơn hẳn, lúc mới đặt chân vào nhà cô có chút choáng ngợp.
39 Khánh Trung ngồi trò chuyện cùng Tuấn Vũ một hồi vẫn không thấy Hà Phương trở ra thì đứng lên đi về phía ban công liền thấy một người một chó đang thích chí chơi đùa.
40 Khánh Trung thấy anh nói vậy thì bất bình, đập bàn gào thét, rồi lại bất lực nhìn đĩa cơm ngày một vơi dần:- Cái đồ vong ơn bội nghĩa nhà cậu, tên nhóc nào trước kia cứ dăm bữa nửa tháng lại mò qua nhà tớ, tấm tắc nịnh hót tài nấu nướng ma chê quỷ hờn của mẹ tớ, báo hại phòng bếp nhà tớ bị hun khói không dưới chục lần.