1 Tên tôi là Diệp Hồng Kỳ, tôi thích Ninh Mặc. Đã nhiều năm như vậy rồi, thích một cách đơn thuần nhưng cũng rất quyết liệt, cho dù có đụng phải tường, thì cũng không cản nổi quyết tâm thích hắn của tôi.
2 Chán ghét nhìn nhau, tôi và hắn đồng thời xoay người sang chỗ khác. Tôi phất phất tay, dùng sức vung góc áo lên ngẩng đầu mà bước ra ngoài, tôi quyết định phải giống như nữ chính mạnh mẽ trong các bộ phim tình cảm kinh điển, ra đi hết sức phóng khoáng, cương quyết mạnh mẽ.
3 “Cô đem mấy thứ đó của tôi đi bán cho người khác ?” “…. ” Tôi đứng dưới ngọn đèn đường u ám, yên lặng không nói gì. “Ngu ngốc, trên mấy thứ này đều có tên viết tắt bằng tiếng anh của tôi, cô làm sao có thể bán cho người khác được! Hơn nữa tại sao sau đó còn tắt di động, gọi đi gọi lại vẫn không có cách nào liên lạc với cô! ” Tiễn Đạc đồng chí triệt để cáu tiết rồi, tay áo xắn lên, cánh tay thật dài vung lên.
4 Hắn cau mày, không kêu lên một tiếng mà đối mặt với tôi, một lát sau, hắn đứng dậy, yên lặng tiêu sái bước đi, trong nháy mắt lúc cửa phòng bệnh khép lại, tôi nghe thấy giọng nói trầm thấp của hắn, giống như một trận gió đông lạnh thấu xương, thổi qua trái tim còn ấm áp của tôi.
5 Em gái kia rụt cổ lại, nhìn tôi cười đầy tiếc nuối: “Tiểu thư, chỗ này chỉ có mười hai tờ, không có chuẩn bị dư! ” Tôi cáu, chỉ vào mặt mình nói: “Cô không nhìn thấy sao, tôi chính là tờ thứ mười ba đấy!” Nhân tiện vén vén tay áo dát kim tuyến của mình.
6 Được rồi, Ninh Mặc, tôi sẽ khiến cho anh nợ tôi ngày càng nhiều, moah ha ha ha! Tôi nắm cánh tay ngửa mặt lên trời cười điên cuồng, xỏ đúng một đôi dép lê, bước đi vô cùng sung sướng, lúc đến gần phòng bệnh, tôi đột nhiên quay đàu, thấy Ninh Mặc áo trắng như tuyết đang cầm theo một cặp lồng cơm đứng ở phía sau tôi, sợ tới mức khiến tôi nhảy bắn lên ba thước, thét to một tiêng.
7 “Đừng lãng phí, tôi cố gắng chịu khổ ăn giúp chị vậy!” Tôi tiếp tục cực kỳ nghiêm túc nhìn món thịt kho trên tay cô ta. Cô ta cuối cùng cũng không đỡ nổi, vội vã để món thịt kho lại trên bàn, chạy trối chết, mới đó mà đã không thấy người đâu.
8 Nhân viên phục vụ trong phòng run sợ nhìn tôi, vươn tay đưa thực đơn đưa cho tôi, xoạt xoạt xoạt, từ đầu đến cuối đem tất cả những món chưa thấy bao giờ gọi một lần.
9 Trải qua sự kiện lần này, tôi đối với Thái trợ lý sinh ra cảm giác khủng bố cực kỳ vĩ đại, MSN của hắn gửi có khoa trương đến đâu, tôi cũng không dám đọc, coi như hắn có ngang ngược đến tận trời, tôi cũng sẽ không bộp lại hắn một câu.
10 Phật, tóc gáy của tôi trong phút chốc đều dựng đứng! Đột nhiên nhớ ra hắn chỉ là một thanh niên nho nhã yếu đuối, tôi quay quay cánh tay mà quăng như thế, phát lực mà quất, có thể trực tiếp quất thành đần độn không vậy? “Thái, Thái trợ lý! Anh chịu đựng!” Tôi cầm lấy hai chân của hắn, dùng sức kéo thân thể của hắn ra phá cửa, tôi phải cứu hắn, trước khi trở thành tinh anh, tôi không thể vác trên lưng một cái án hình sự được! “Ặc…Diệp Hồng Kỳ… cô….
11 Thái Kỳ dùng một loại vẻ mặt cực kỳ bất đắc dĩ gật đầu một cái, mím môi tiếp tục giả vờ im lặng. “Để cô bé lại cũng được, nhưng mà tôi có điều kiện!” Tô phu nhân cười đến mất hồn, làm cho tôi tê dại một hồi lâu.
12 Tiếp đón hai chúng tôi là đại lý lớn nhất ở thành phố Y, nghe nói khi Thiên Duyệt mới thành lập, mới vừa bắt đầu, chỉ có duy nhất một lực lượng trung thành như vậy, bây giờ Thiên Duyệt đã phát triển, lực lượng trung thành cũng nhiều hơn, vẫn đặt đơn vị bọn họ lên vị trí đầu tiên, nói thế nào Tô tổng cũng là một người nhớ tình bạn cũ.
13 Tôi nghe thấy đồng chí Thái Kỳ dùng giọng nói rất chi là tán thưởng khen ngợi tôi: “Aiz, Hồng Kỳ, lông chân cô so với mấy cô gái khác dài hơn…” Bốp, cái quạt máy trên mũ tôi đột nhiên bay ra ngoài, thay tôi, bắn thẳng về phía Thái Kỳ.
14 Nó vĩ đại như vậy, lại bất phàm như vậy, khiến cho bình cháo trắng đẹp đến mộng ảo kinh người. Tôi bị thực đơn chay mặn kết hợp này của Tô tổng khiến cho rung động! “Aiz, cô có cần tức đến như vậy không?” Thái Kỳ cười híp mắt, đoán chừng tâm tình đột nhiên chuyển biến, trở nên rất tốt, lại còn tự động vươn tay múc thêm một bát cháo trắng nữa, một đôi mắt hoa đào trước sau vẫn cười híp mắt nhìn tôi, đôi đũa bên miệng sùm sụp sùm sụp nhanh chóng húp cháo.
15 “Tôi sở dĩ hỏi cậu vấn đề này là vì, hy vọng cậu và Hồng Kỳ có thể sớm chấm dứt sự mập mờ giữa hai người một cách sạch sẽ, bởi vì, chỉ như vậy, Hồng Kỳ mới có thể bước vào đoạn tình cảm tiếp theo được!” Một lúc lâu sau, Thái Kỳ lạnh như băng mở miệng, hắn đột nhiên vươn tay ra, kéo lấy tay tôi, giơ lên cao: “Cậu nhìn cho rõ, Diệp Hồng Kỳ cô ấy không thua bất kỳ danh môn thục nữ nào! Cậu nghĩ cho rõ rồi trả lời, đây là cơ hội cuối cùng!” Tôi được sủng mà kinh, đánh giá này của đồng chí Thái Kỳ làm cho tôi có nỗi xúc động muốn thăng thiên.
16 Thái Kỳ ngoáy ngoáy lỗ tai, tiếp tục khinh bỉ tôi: “Hồng Kỳ, không thể đánh một trận khi chưa chuẩn bị được, cô phải chuẩn bị tốt, rồi mới chiến đấu được! Giờ cô ăn mặc thành như vậy, trừ phi mắt của Thái tử gia bị đui, nếu không tuyệt đối sẽ ghê tởm cô!” Lời của tiền bối luôn có đạo lý, tôi quyết định mù quáng theo Thái đèn sáng.
17 Nó vỗ vỗ cánh tay tôi, đẩy cửa sắt ra, nhanh chóng bắn ra ngoài. Tôi vừa định kéo nó lại, đã bị Thái Kỳ cản lại: “Hồng Kỳ, cô phải đưa tôi ra khỏi nơi quái quỷ này, cô nhìn kia kìa, chỗ này còn thấm nước!” Hắn chỉ vào một cái góc nhỏ, chỗ đó có một vũng nước mưa.
18 “Cô đỏ mặt gì hả?” Thái Kỳ đột nhiên vui vẻ, bỏ ngón tay xuống quan sát tôi, xoay người một cái, vỗ nhẹ, “Đi đi, xem xem bản thân thế nào, tránh cho tôi đem cô biến thành Liễu Như Hoa!” Tôi còn sợ hắn vẽ loạn thật, thế thì sao mà dự tiệc được.
19 Tôi cũng phong hóa luôn, phối hợp với Hữu Bảo, run rẩy cũng làm động tác bắn súng, oành… trúng thầu! Giang Duyệt đoán chừng đã gần như sắp hỏng mất, tuyên bố chuẩn cô dâu xong, như một cơn gió vác Hữu Bảo ánh vàng lấp lánh lên trên vai, không thèm quay đầu lại chạy luôn ra ngoài.
20 Cái tên vô lại không biết xấu hổ này! Tôi cáu, phản bác hắn: “Anh nhẫn tâm để một phụ nữ cõng anh sao?” Hắn quay mặt lại, cực kỳ vô sỉ trợn mắt, nói: “Mẹ anh chẳng lẽ không phải phụ nữ sao, anh từ nhỏ chính là lớn lên từ trên lưng mẹ đấy!” “…” Tôi không còn gì để nói.