21 Bảo Ngọc chọt chọt Thanh Hồng:
-Ê, bà Hồng. Mới cách đây mấy phút, tui nghe bà phê phán “đại boss đáng yêu” dữ dội lắm nha. Bây giờ giọng bà to nhất đó.
22 Mười phút sau, anh xuất hiện ở hồ bơi thu hút chú ý của tất cả phụ nữ, già trẻ lớn bé. Anh mặc quần bơi tam giác ôm sát cặp mông tròn cứng rắn, lộ đôi chân dài miên man săn chắc.
23 Bảo Ngọc nheo mắt nhìn từ xa. Cô nghĩ: “Khỏa thân chạy nhảy lung tung”. Không khỏi nhớ đến cách đây ít lâu, họ cũng nhau vẫy vùng trong hồ bơi tại nhà anh.
24 Hai người đùa giỡn một lúc thì cô chợt nhận ra:
-Hơn 12h đêm rồi. Anh, mau mau, lấy đồ lại đây cho em. Em phải về phòng ngay.
Quốc Thắng nhíu hai hàng lông mày:
-Không ngủ lại đây?
-Anh đừng đùa.
25 Ý tứ là mau đi chỗ khác kiếm bạn mà chơi.
Nàng ta có ngu ngốc hơn nữa cũng hiểu, anh thấy mình bị làm phiền. Không muốn tự bêu xấu thêm:
-Dạ, em qua kia với bạn.
26 Nhìn ngôi nhà sang trọng trước mắt, bà Thi bực bội nghĩ thầm: “Giàu có thế này mà sống chả biết điều”, Hồng Phúc nhấn chuông.
Nghe tiếng chuông, bà Yến mở cửa chính nhìn ra, ngạc nhiên khi thấy anh con rể và bà sui gia cũ đang đứng đấy.
27 Sau khi được bố mẹ vợ thông qua, Quốc Thắng liên tục mong ước: “Khi hai ta chung một nhà, khép đôi mi chung một giường”. Đáng tiếc vẫn chưa khiến Bảo Ngọc siêu lòng.
28 Nàng Như Quỳnh mặt mày nhăn nhó như mọi khi:
-Cậu này không phải người lần trước. Đúng là thứ con gái lẳng lơ. Hết người này đến người nọ, lôi kéo đến tận công ty.
29 Hôm nay, phòng khách công ty khá đông người. Nhân viên kinh doanh ra vào tấp nập, liên tục có khách hàng đến ký hợp đồng mua biệt thự ven sông. Mọi người bận rộn nhưng công việc không liên quan nhiều đến Bảo Ngọc, nên cô vẫn thư thái tám chuyện trên trời dưới đất với cô nàng “Hiền như ma sơ”:
-Hiền như ma sơ: báo cho mày một tin sốt dẻo.
30 Từ ngày Quốc Thắng về nước, anh đa phần sống ở biệt thự trong Sài Gòn. Quỳnh Hoa mất nơi tập trung chiến hữu. Tuy nhiên Hoài Ân thi thoảng vẫn đến “làm bạn” với cô nàng.
31 Quốc Thắng nghỉ việc ở công ty cũ, tự thành lập công ty về bất động sản với sự hỗ trợ vốn của bà Quỳnh Như. Tuy nhiên bà chỉ làm chủ tịch trên danh nghĩa, còn tất cả đều hoạt động đều thuộc quyền của Quốc Thắng.
32 Một lúc sau, cô ta nằm vật ra giường ngủ quên trời đất.
Quốc Thắng đến khách sạn, tắm rửa sạch sẽ rồi ngồi trong bóng tối suy nghĩ một đêm. Trong đầu hiện lên cảnh tượng cô ả trần truồng, rên rỉ bị đè bởi một gã thô bỉ, anh lợm giọng: “Thật là buồn nôn”.
33 Nhớ đến chuyện cô bạn Hiền vừa mang thai, Bảo Ngọc đề cao cảnh giác. Quyết tâm không thể để mình có thai ngoài ý muốn. Cô vẫn chưa có can đảm lấy chồng lần nữa đâu.
34 Thủ tục đang ký kết hôn của hai người khác phức tạp. Thứ nhất do anh là người có hai quốc tịch nên cần đến Tổng Lãnh Sự Quán Mỹ để lấy bản tuyên thệ độc thân, chứng mình tình trạng hôn nhân.
35 Bảo Ngọc vừa ra khỏi phòng Quốc Thắng thì lễ tân gọi điện thoại. Giọng cô nàng Như Quỳnh chua như dấm:
-Ra nhận hoa đi kìa.
-Dạ. Em ra liền. Cám ơn chị
Chẳng biết nàng ta có nghe cô cảm ơn không, chỉ thấy tiếng cúp máy mạnh tay.
36 Anh lạnh lùng đến bên bàn làm việc, nhấc máy gọi bảo vệ. Cô ả vội vào giật điện thoại. “Rừng xanh còn đó lo gì mà không có củi đốt”, giờ quan trọng nhất là bảo vệ sĩ diện.
37 Đoàn Hoài Ân trở về nước bởi vì cô ta hết tiền rồi. Người cô ta luôn bám chặt không rời là Quỳnh Hoa về nước, ả không thể không đi theo. Thật ra mà nói thì nàng ta cũng không mặn mà gì với đoạn tình cảm cùng Quốc Thắng.
38 Bảo Ngọc cố vực lại tinh thần, cô không thể vì lời nói linh tinh của người ta mà gây sự với anh khi anh đi công tác được. Cô cong môi:
-Sợ anh bận rộn mà.
39 Bà Quỳnh Như lên tiếng:
-Cô là ai?
Vừa nghe giọng, cô ả Angel vội vàng cúp máy. Rút sim điện thoại, vứt vào sọt rác. Lo sợ:
-Tại sao bà ấy lại là người nghe máy?
Cô ả cũng không phải là người thông minh gì, thủ đoạn cũng nông cạn.
40 Đầu óc nhạy bén, xử sự quyết đoán trong kinh doanh, nhưng đứng trước chuyện tình cảm gia đình con trai, bà bối rối. Luôn ray rứt với con cái, tự nhận mình là người mẹ tồi.