21 “Tôi…tôi…”- anh chả biết trả lời cô như thế nào hết. Nói sao bây giờ, anh rất yêu cô nhưng…Cô cũng phần nào đoán ra được mình sắp bị từ chối. Nực cười thật đấy, cô là người không thuộc về thế giới này nên chả có cái gì thuộc về mình cả.
22 Tay cô cách miệng chỉ có một cm nữa thôi thì bỗng dưng nhỏ cầm lấy tay cô , hất văng chỗ thuốc ngủ đó xuống đất. Nhỏ cười tươi rồi quay ra đằng sau :" Anh Nam, ra được rồi đó ".
23 Trong phòng kí túc xá nữ 125 có một người con gái đang hí hửng xếp quần áo , đồ dùng thì miệng không ngừng cười toe toét. Vâng , nhân vật đó chính là "cô".
24 Cô và nhỏ cứ dắt tay nhau mà leo lên , anh thì cứ lững thững đằng sau mang cục tức to. Cô rất thông cảm cho anh nhưng mà đang bị nhỏ giận nếu không bơ anh thì mình cũng bị lây hết.
25 " Vy. . . Hoàng Lan Vy"- cô gọi mà như hét lên trong không gian nắng chói chang mà yên tĩnh đó. Anh cũng hét chẳng kém gì cô hết. Cứ hét mãi, hét mãi đến khi cả hai người đều kiệt sức và khô họng mới dừng chân lại nghỉ.
26 Cơn đau ở chân tự dưng dồn dập đến, một cảm giác nhức nhức mà tê tê cứ đổ ập vào đó. Mắt anh nặng trĩu cuối cùng cũng hé ra được. Đập vô mắt anh chính là một nền màu trắng, có lẽ anh cũng đã đoán ra được đây là đâu.
27 “ Đây là đâu”- Sau khi mở mắt đập vào mắt cô chính là một nền màu trắng suốt. Ngó ngang xung quanh cô cũng đã biết được đây là bệnh viện và anh đang đứng trước mình.
28 " Sống bằng thân thể thật sự của con? Chả nhẽ, thân thể hai năm về trước ư? " " Đúng thế. Thân thể này của con đã bị phân hủy rồi nên con không thể sống lại bằng cái xác này nữa , cho nên ta sẽ cho con nhập hồn.
29 Khi cô tỉnh dậy, bà đã đi đâu rồi , bên quanh chiếc giường bé nhỏ đó chỉ còn mỗi cha, mẹ cô. Họ nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến xót xa vô cùng. " Cha đã dặn con đừng nghịch ngợm nữa thì không? Lớn rồi chứ còn nhỏ nữa dâu cơ chứ.
30 * Bảy năm sau: "Vy ơi, hôm nay anh Nam có về không?" - nó phát ra giọng một thiếu nữ đã trưởng thành hơn nhiều. Nghe nó hỏi mình, nhỏ quay ra nó :" Sao lại không về được chứ, hôm nay cũng là ngày của Nhi mà.
31 Trong bảy năm qua, anh luôn cố gắng học để quên đi những kí ức về cô…nhưng mà cố mãi cũng chả thể nào quên được. Nó như muốn anh nhớ mãi những kỉ niệm đó, không cho anh lẵng mất nó mãi mãi và mãi mãi…********************Tại sân bay Tân Sơn Nhất có một người con trai đang thu hút rất nhiều phái nữ.
32 Bỏ mặc nó đang ngẩn tò he bên cạnh. Cô đứng dậy khỏi ghế , nhìn thẳng vào mặt nhỏ nói mà trong lòng rõ là đang cắn răng cắn lợi, vì sao? Rất đơn giản , là vì.
33 •♥• "Trưởng phòng cũng đi đường này ạ "- mặc dù cô vừa nói vừa cười nhưng trông nó méo xệch hết cả hai quai hàm. Nhỏ làm điệu mặt trẻ con quay sang cô :"Không.
34 Lời nói đầu : Không thích cho lẻ tẻ ra nữa nên chuyển chương mới luôn. . . . ----------------------------------------- *Qụa quạ quạ quạ. . . * Bảy giờ sáng ngày thứ hai mà cô phải đi làm.
35 Chạy kịp vào phòng làm việc, cô thở hồng hộc , mặt đỏ tía tái lên. Nó từ chỗ bàn thấy lạ liền cầm lấy tách cafe quay sang chỗ bàn cô đặt xuống. Cái cốc nước nó vừa bỏ tiền ra mà chưa kịp uống tí gì đã phải chuyển chủ từ giây phút đó.
36 Chẳng có gì lạ anh xem tiếp đến người tiếp theo, đến đây anh hơi ngạc nhiên và sốc. Tại sao , lí do rất đơn giản, là vì anh đã nhìn thấy cô. Nhưng không phải ngạc nhiên do khuôn mặt là do lúc anh đang lia mắt nhìn thì không may chiếc ghế cô ngồi trượt một cái làm cô lăn đùng xuống đất nên anh cũng chưa kịp nhìn được khuôn mặt của cô cả.
37 "Nhi ơi, xuống căn-tin không?" - sau một buổi làm việc , nó vặn tay vặn chân "răng rắc" rồi uể oải gọi cô. Nghe có người gọi mình, cô bất giác mở mắt.
38 " Hồng sẽ đãi Nhi bữa trưa ngày mai "- giọng nó nói nhỏ nhẹ mà khuôn mặt căng thẳng đến tột độ. " Không cần đâu, cũng tại Nhi để linh tinh nên Hồng mới bị mất tiền mà "- mặc dù trong lòng rất muốn nhận cái vé ăn trưa miễn phí đó nhưng cứ thấy cắn rứt lương tâm làm sao.
39 Một tay đeo chiếc túi tay còn lại cô xách một chiếc giày. Định là đã mất chiếc giày kia rồi thì cứ đi nốt chiếc giày này mà về nhưng lại sợ người đi đường nhìn vào, thế là đi chân đất luôn cho nó lành.
40 Cô chạy thật nhanh đến bên chỗ cây quay khổng lồ hét lớn :" To quá ". Nhắc đến cây quay thì có lẽ không xa lạ với ai nhưng đây là lần đầu tiên cô biết được sự tồn tại của nó.