41 Bên kia yên tĩnh vài giây, mới truyền đến âm thanh của Giang Dạ: “Sao lại khóc?”
Phó Tinh Thần hít vào một hơi, trong lòng như tắc một cục, mềm như bông, có chút buồn.
42 Phó Hinh Vân còn đang đứng phía sau, hơn nữa một chút ý tứ tránh đi cũng không có.
Phó Tinh Thần xoay người chỉ chỉ trên lầu, thấy Phó Hinh Vân dùng ánh mắt quái dị mà nhìn cô, dứt khoát tự mình đi lên, vào phòng còn giống như làm ăn trộm đem cửa phòng đóng lại.
43 Không phải Hoắc Cận Sơ, không phải Phó Hinh Vân.
Cũng không phải Giang Dạ.
Phó Tinh Thần kinh ngạc cả một lúc, sau đó mới ấn nghe.
Đầu kia giọng nói của Cố Niên đã truyền tới, mang theo trấn an cùng lo lắng:“Thần Thần, cháu có bị thương không?”
Phó Tinh Thần ôm cánh tay ngồi xuống: “Đạo diễn Cố, cháu không có việc gì.
44 Giữa hai chân Phó Tinh Thần chợt lạnh, so sánh với phía dưới, độ ấm của ngón tay Giang Dạ cao hơn không ít.
Cô khép hai chân lại, thuận miệng tìm lý do đánh gãy chủ ý của anh: " Tắm rửa trước.
45 Mặt trên một loạt, hai chữ "Giường chiếu" còn được viết hoa in đậm nổi bật.
Nhưng làm Phó Tinh Thần hoảng sợ không phải hai chữ này mà hai chữ phía sau “Mang thai”, hai từ này ở bên nhau, đã nhắc nhở Phó Tinh Thần.
46 Phó Tinh Thần cảm giác được máu toàn thân dồn hết lên mặt, động tác cứng đờ, sau đó nghe Giang Dạ kêu một tiếng “Hoắc tổng”.
Mặt cô đỏ không tới nửa phút, lại dần dần mà chuyển sang trắng bạch.
47 Dư vị cái rắm.
Phó Tinh Thần vốn dĩ tính toán không để ý đến anh, kết quả hôm nay Giang Dạ lại nói nhiều ngoài ý muốn, đã phát tin nhắn lại đây.
“Anh trai em đâu?”
“Đang tăng ca, còn chưa trở về.
48 “Cửa nào?”
“Cửa nhà em. ”
Phó Tinh Thần cho rằng anh nói giỡn, nhưng vẫn đáp: "Em không muốn di chuyển, không có sức lực. ”
“Mật khẩu là gì?”
Đầu óc Phó Tinh Thần có chút mơ hồ, phản ứng trong chốc lát mới biết được anh đang nói chính là mật mã cửa, cô sờ cằm, sau đó nói một chuỗi con số.
49 Phó Tinh Thần chóng mặt nhức đầu, lại uống thuốc, mí mắt nặng trĩu, ý thức hoàn toàn không rõ ràng, cô còn nghĩ hỏi một câu: “Anh có lạnh không?”
Trên giường chỉ có một cái chăn, lúc này tất cả đều ở trên ngườic cô, Phó Tinh Thần vươn cánh tay sờ soạng một trận, sau đó bắt được tay anh: “Anh xích lại đây.
50 Gần 9 giờ, Trì Minh kêu Phó Tinh Thần một tiếng.
Đầu ngón tay Phó Tinh Thần hơi lạnh, Lâm Ấm sờ soạng một phen, sau đó an ủi mà vỗ vỗ bả vai cô: “Chị Thần Thần, nếu chị thật sự khẩn trương, đến lúc đó liền nhắm mắt lại, cho là bị chó……"
Cô nàng còn nói chưa nói xong, đã bị Phó Tinh Thần che lại.