41 Trong quân trướng, Liễu Hằng thong dong.
“Điện hạ hôm nay sở dĩ lựa chọn như thế, toàn nhờ Phương hầu ban cho. ” Liễu Hằng nói: “Năm đó Vị quan một trận chiến, chúng ta ký ức hãy còn mới nguyên.
42 Liễu Hằng ưu tư trùng trùng, Phương Khinh Trần ra khỏi quân trướng, lại ngửa mặt lên trời mà cười, cho y là ai. Y cho dù thật sự tức giận công tâm, cũng sẽ không nhãng qua biến hóa khí cơ nhỏ bé khi có người vận công.
43 “Đừng quên, trên thế giới này, không phải chỉ có Sở quốc. ”
Phương Khinh Trần lời vừa nói ra, trong phòng lòng người càng dao động. Thời điểm lửa sém lông mày, tự nhiên chỉ nhìn trước mắt.
44 Một chiếc thuyền nhẹ giữa sông, trên thuyền có mấy cái án con con, trên án là một bầu rượu, mấy món thức nhắm, ly chén, chung rượu, rượu thuần đã chuẩn bị, chỉ đợi anh hùng uống.
45 Tần Húc Phi ngồi im bất động, vẫn không hề quay đầu, chỉ thấp giọng nói: “A Hằng, ngươi không định mắng ta sao?”
“Ta biết Phương Khinh Trần đây là dùng đao mềm chậm rãi giết người.
46 Từ sau khi đáp ứng điều kiện nghị hòa của Phương Khinh Trần, Tần Húc Phi hán tử như liệt hỏa nóng rực này, liền ảm đạm trầm lặng từng chút. Cho dù trước mặt người mình, y vẫn tận lực bảo trì tư thái hào hùng, song y không thể gạt được mọi người, không thể gạt được Liễu Hằng.
47 Tần Húc Phi chợt ngừng bước, nơi xa người nọ lập tức sinh cảm ứng, quay đầu trông lại, cười thong dong.
Không biết y bởi vì nhìn thấy là mình cho nên quyết định mỉm cười, hay là đã quen dùng vẻ tươi cười nhìn như tiêu sái này để đối mặt với mọi người.
48 Phương Khinh Trần nói vẻ không vui: “Những điều đó không cần cô nhọc lòng, dù sao tháng sau vừa đến, cô lập tức gọi người giúp ta. ”
“Được thôi, dù sao rảnh cũng là rảnh, có náo nhiệt không xem thì uổng.
49 “Năm đó, ngươi tại kim điện moi tim, y đương trường phát điên…”
Phương Khinh Trần liếc Tần Húc Phi một cái, Tần Húc Phi nhún vai, dáng điệu “ngươi làm gì ta”, lại nói tiếp.
50 Ngoài Cam Ninh điện, Tần Húc Phi dừng chân.
Theo tới nơi này, y không theo nữa. Y đúng là cực kỳ tò mò tình hình Phương Khinh Trần và Sở Nhược Hồng gặp lại, cực kỳ muốn dòm trộm.