21 Nguyệt Vô Phong nhìn nàng cười tà một tiếng, kéo nàng đi về phía đầu giường, hắn dựa vào đầu giường, kéo Hoa Nhiễm vào trong ngực của mình, để cho nàng dạng chân ngồi trên đùi mình, Hoa Nhiễm ngẩng đầu lên, giờ phút này nàng nhìn vẻ mặt Nguyệt Vô Phong không rõ ràng lắm, mặt của hắn ngăn phía sau tập tranh, nàng có thể thấy chỉ là trang bìa của tập tranh, nàng không thuận theo, giãy dụa thân thể nói, "Ta cũng muốn xem".
22 Lúc đầu Hoa Yêu và Nguyệt Vô Phong không nói chuyện nhiều, mà bây giờ hai người đàn ông này ngồi chung một chỗ nâng cốc nói cười, kể một ít chuyện vụn vặt, cũng rất thú vị.
23 Hoa Yêu hỏi Nguyệt Vô Phong, "Sau này, ngươi định thế nào? Nói cho ta nghe một chút". "Ta muốn mang Hoa Nhiệm về nhà trước, cho cha mẹ ta gặp mặt, nói cho hai lão nhân gia bọn họ biết ta đã bái đường thành thân.
24 Sáng sớm hôm sau. Lúc trời còn mờ mờ, thuyền đã cặp bờ, Nguyệt Vô Phong thấy Hoa Nhiễm còn ngủ nướng, cũng không đánh thức nàng, ôm nàng vào một chiếc xe ngựa, khi xe ngựa đến cửa Nguyệt phủ, trời đã sáng hẳn, lúc Nguyệt Vô Phong ôm nàng xuống, vừa khéo Hoa Nhiễm tỉnh giấc.
25 Hoa Nhiễm cũng nghiêm túc thỉnh an cha mẹ chồng tương lai, sau đó cùng Nguyệt Vô Phong đi ra ngoài. Đi ra khỏi tầm mắt của mọi người, tính tình của nàng bắt đầu bộc phát, nàng tức giận không kềm được, nhìn Nguyệt Vô Phong, "Nguyệt Vô Phong, tên khốn kiếp này, khốn kiếp vô sỉ, ta không muốn ngươi nữa".
26 Lúc Hoa Nhiễm đang nói câu kia, thân thể Nguyệt Vô Phong đã tiến vào bên trong thân thể của nàng. "A………" Hoa Nhiễm kêu nhỏ một tiếng, phát ra tiếng rên rỉ thỏa mãn.
27 Khi kích tình đến một lúc, rực rỡ trên bầu trời đột nhiên chuyển thành âm u mông lung, Nguyệt Vô Phong và Hoa Nhiễm vẫn chìm đắm trong diễm tình, khi bọn hắn phát hiện, giọt mưa lớn như hạt đậu rơi vào trên người của bọn họ, y phục trên người hoàn toàn ướt đẫm, dính sát vào da thịt của Hoa Nhiễm, càng thêm lộ ra vẻ hấp dẫn và quyến rũ.
28 Nguyệt Vô Phong tựa người vào trong đình nghỉ mát, trong khoảng thời gian ngắn, không có chủ ý, hắn đang ngẩn người, ngây ngô thật lâu, không biết từ lúc nào mưa lớn rồi lại nhỏ, hắn đang lo lắng, càng lo lắng càng đứng yên.
29 "Thập Dạ ca ca? Ngươi không vui sao?" Hai tay Heo con dâng lên Thủy tinh cầu, trong mắt mang theo một tia giảo hoạt. Thập Dạ không nháy mắt, nhìn chằm chằm đóa hoa nhỏ bình thường trong thủy tinh cầu, không khỏi cúi đầu nở nụ cười, "Cũng chỉ là một đóa hoa nhỏ rất bình thường, rất xấu".
30 "Hoa Nhiễm!" Trong khoảnh khắc đó, thân thể của hắn thật căng thẳng, sau đó giống như sợi dây cung bị đứt, hắn nhanh chóng ngồi xổm xuống, nhặt đóa hoa nhỏ màu trắng trên đất, khuôn mặt lộ ra chán chường, "Hoa Nhiễm, là ta ép ngươi quá chặt sao?"Lời còn chưa nói hết, đóa hoa trong tay đã khô héo, khô cằn vo thành một nắm, cuối cùng một chút mùi thơm cũng đã biến mất.
31 Nguyệt Vô Phong suy nghĩ một chút lại hỏi, "Thần đèn lão gia gia, ngài giúp ta nhiều như vậy, được xem là mấy nguyện vọng, sau đó ta bị ngươi ném trên đường, ta đối với mấy cái chuyện yêu quái không hiểu rõ, đến lúc đó ta làm chuyện gì, chính mình cũng không rõ lắm".
32 Chuột yêu nhìn thấy bộ dạng Nguyệt Vô Phong đột nhiên sửng sốt, hỏi lại, "Ngươi yêu nàng sao?""Yêu, rất yêu". Nguyệt Vô Phong trả lời ngay. "Ngươi muốn Phù Dung trâm làm gì?" Chuột yêu lại hỏi, tránh khỏi tay Nguyệt Vô Phong, cách hắn xa một chút.
33 Nguyệt Vô Phong vội nói được, nhìn Chuột yêu một cái, khóe mắt, khóe miệng cũng mang theo một tia mập mờ. Nguyệt Vô Phong đem Phù Dung trâm trả lại cho Mèo yêu, Mèo yêu cười nói, "Nguyệt công tử, một ngày có Tam Phù Dung, ta sẽ giúp ngươi đến cùng.
34 Giữa phu thê nên thẳng thắn với nhau, cũng không nên tồn tại bí mật gì. Nguyệt Vô Phong đứng dưới ánh trăng xinh đẹp, vươn tay ôm Hoa Nhiễm, "Hoa hoa, con đường tương lai của chúng ta vẫn còn rất dài, đừng hiểu lầm nữa, tin tưởng ta".
35 Lúc Quân Qua Bất tới một lần nữa, toàn thân tản mát ra khí thế bá đạo, hắn cường ngạnh, trong bầu không khí lạnh lẽo càng thêm lạnh lẽo. "Bảo Tinh Thần Minh tới gặp ta, nàng có đứa bé của ta".
36 Tâm tình Hoa Nhiễm như lạc vào sương mù mông lung, có chút trầm lắng. "Thế nào?" Nguyệt Vô Phong cầm tay nàng, vừa đi, vừa ngắm nhìn. "Chỉ là có chút khó chịu".
37 Vợ chồng son khi tỉnh lại thì trời đã hoàng hôn, sắc trời có chút ảm đạm. Lúc này bọn họ mới phát hiện, tư thế của bọn họ đang ôm nhau, Nguyệt Vô Phong cúi đầu hôn nhẹ lên gương mặt Hoa Nhiễm, nhưng Hoa Nhiễm có chút xấu hổ, nhăn nhó nhắm mắt giả vờ ngủ say.
38 "Dễ ăn không?" Nguyệt Vô Phong lại đút một bánh trôi nhân quế hoa bỏ vào trong miệng của nàng, nhìn nàng cái miệng nho nhỏ nhét đầy bánh trôi, miệng phồng lên lên khi nói chuyện mơ hồ không rõ, bộ dáng gật đầu đáng yêu, hắn không nhịn được, hôn lên miệng nàng một cái.
39 "Nguyệt Vô Phong, chúng ta không phải quá ích kỷ chứ?" Hoa Nhiễm hơi nheo mắt lại, trong mắt có hơi nước mông lung. Nguyệt Vô Phong ôm khẽ nàng, "Hoa Nhiễm, có một số việc không thể dựa vào ích kỷ để phán đoán.
40 Sau khi hai bên cha mẹ đã gặp mặt, xác định ba ngày sau là ngày lành, để bọn họ chính thức kết hôn. Vì vậy Hoa phụ và Hoa mẫu ở lại Nguyệt phủ. Hoa Nhiễm và cha mẹ ở trong phòng nói chuyện.