41 Vương Ngữ Kiều cảm thấy bản thân tựa như một du khách gian khổ lang thang trong sa mạc, trước mắt lại đột nhiên hiện ra một nguồn cam tuyền, không hề nghi ngờ, đó nhất định là hương vị ngọt ngào ngon miệng.
42 Biệt viện này là nơi được sửa lại thành chỗ cư trú của hoàng gia năm xưa, cũng coi như là một nơi nghỉ dưỡng kín đáo, nhất là phòng ở, không những so với nhà khác lớn hơn, mà bên trong căn nhà mỗi một vật trưng bày đều vô cùng tinh mỹ.
43 Đội ngũ mang theo Tang Hoa nhanh chóng rời đi nơi mà đóa hoa đào thứ chín đang ở, trở lại tòa hoàng thành Khánh An này. Hoàng đế giả ánh mắt phức tạp nhìn nam nhân đang làm bộ làm tịch hết lần này đến lần khác nhường mình ngồi lên ghế rồng ở trước mắt, trong lòng giận dữ và kinh hoảng gần như cân bằng nhau, cuối cùng hóa thành vẻ ẩn nhẫn.
44 Chưa từng vào hoàng cung nên khó tránh khỏi sẽ đối với người đứng đầu thiên hạ này ôm ấp nhiều mong đợi, mà ngay khi nguyện vọng này trở thành sự thật, kèm theo đó là kích động và hưng phấn nhưng cũng khó che giấu sự lo âu đối với tương lai.
45
Bên trong đại điện so với trước đó thì an tĩnh hơn nhiều.
Rất nhiều tú nữ trước khi vào cung đã từng nghe nói tới vị Vinh Phi nương nương Tân Cửu này được sủng ái nhất hậu cung, Tân Cửu năm nay mười sáu mười bảy tuổi, thậm chí so với đại đa số tú nữ lần này còn trẻ hơn rất nhiều, song đã leo lên phi vị.
46
"Không thoải mái?" Giọng nói mềm mại của nam nhân vang lên bên tai.
Tân Cửu nắn nắn chiếc bình chứa Nước Giải Cổ đột nhiên xuất hiện trong tay, bỗng có chút xoắn xuýt.
47 Lần này, Tân Cửu ngủ rất lâu, có lẽ là hệ thống mở cửa hàng cần năng lượng quá lớn, trực tiếp rút hết thể lực còn dư lại không nhiều của nàng, vì vậy, lúc nàng tỉnh lại lần nữa, trời đã hoàn toàn tối mịt.
48 "Dưới ánh mắt khiển trách của Hoàng Đế, Văn công công lặng lẽ cúi thấp đầu xuống, mặc dù trước đó đã được nhắc nhở rằng sau khi Vinh Phi nương nương tỉnh lại phải đi thông báo, không được phép mang nàng ra ngoài để phòng ai đó không biết nặng nhẹ mà đụng phải, nhưng khi thực sự nhìn thấy cảnh tượng người chết kia, Văn Tam Toàn mới phát hiện mình đã suy nghĩ quá đơn giản.
49 Xa xa vẫn rực ánh lửa, dường như muốn nhuộm toàn bộ bầu trời đêm thành màu quả quýt. Đó là màu sắc từ cây đuốc, bên ngoài Ngự Thư phòng là từng nhóm đông thị vệ và công công.
50 "Có nhớ nhà. . . thì trở lại thăm một chút, viện tử của con mỗi ngày đều có người dọn dẹp. " Ở thời đại này, về thăm viếng nương gia vẫn rất là khó khăn, nhất là nữ nhân ở hoàng gia, nếu không có thánh chỉ là tuyệt đối không có khả năng rời cung, nhưng nghĩ tới vẻ mặt Vĩnh Hi Đế khi nhắc tới nữ nhi nhà mình, Tĩnh Khang Hầu đoán Tân Cửu xin một thánh chỉ hẳn là không khó.
51
Ma ma càng nói như vậy trong lòng Sở Dịch càng không yên.
Thời điểm phi tử của Tiên Đế sinh con, thái y và ma ma cũng nói như thế, chẳng qua là, cuối cùng, tuy đa số cung phi thuận lợi sinh hạ hoàng tự, nhưng thiểu số còn lại nếu không phải sinh hạ hài tử chảy máu quá nhiều mà chết, thì cũng là nửa chừng không còn sức lực, người lớn và cả đứa bé đều không giữ được một ai.
52
". . . Hệ thống?"
Anh anh. . .
". . . "
Nhân loại gian trá!
Tân Cửu: ". . . Làm sao?" Đừng có mà vơ đũa cả nắm được không, cho tới giờ nàng mới là người khổ nhất đấy! Có điều đây cũng là phong thủy lưu chuyển, nếu như trước kia hệ thống không có gian trá như thế, bây giờ sao có thể bị khi dễ ngược lại được, quả nhiên là ác nhân tự có ác nhân trị.
53
Sau khi Vinh Phi nương nương chết được một tháng. . . .
Nàng lại sống lại!
Tin tức này vốn sẽ đưa tới sóng to gió lớn, nhưng sự thật thì cũng không phải như vậy.
54 Khi hài tử còn nhỏ, phụ mẫu đều hy vọng họ có thể bình an trưởng thành, sau đó lấy vợ sinh con, trải qua một đời hạnh phúc, mà hài tử thân ở Hoàng gia, chung quy vẫn có nhiều yều cầu - ví dụ như sẽ phải đọc hiểu Tứ Thư Ngũ Kinh, đến khi lớn hơn chút nữa sẽ giúp phụ hoàng phê duyệt tấu chương, rồi tiếp tục truyền thừa giang sơn thiên hạ này.
55
Công Công Thị Vệ Thiên
Năm thiếu niên Sở Dao được sáu tuổi, đã là một Thái Tử môi hồng răng trắng của vương triều Đại Khánh, cậu mặc y bào huyền sắc có chút khác biệt với của phụ hoàng, toàn bộ là hỗn hợp sắc đen đỏ, chậm chạp lăn vào bụi hoa.