Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Tiên Ngạo Chương 1157: Trác Văn Quân - Tư Mã Tương Như (thượng).

Chương trước: Chương 1156: Trở Lại Thế Giới Thương Khung.



Nhưng cũng có một ít giới mà Tông chủ môn phái ở đó không phải là Giới chủ, vậy không thể đưa thế giới này trở lại thế giới Thương Khung.

Dư Tắc Thành tiếp tục nghiên cứu. rốt cục công phu không phụ lòng người, cuối cùng biến hóa pháp thuật này thành giai đoạn thứ hai. Chỉ cần là Nguyên Anh Chân Quân hay Phản Hư Chân Nhất bao phủ thần thức cả giới, sau đó thi triển thuật này là có thể đưa giới này về thế giới Thương Khung.

Những giới không thể trở về thế giới Thương Khung, Nguyên Anh Chân Quân Hiên Viên kiếm phái sẽ xuất động tới đó đưa chúng trở về.

Mỗi một tu sĩ mang thế giới trở về thế giới Thương Khung đều nhận được báo đáp không ít. Nhỏ thì thực lực gia tăng, cảnh giới nâng cao, lớn thì ngộ ra Thiên Đạo, trở thành Phản Hư Chân Nhất. Thậm chí có kẻ Thiên Đạo tự thành, lôi kiếp giáng xuống chậm chạp, có thể phi thăng Tiên giới dễ dàng.

Dư Tắc Thành gật gật đầu. mục đích tại bảy mươi hai giới đã đạt, pháp thuật đã thành, có thể mở rộng bốn phương.

Hắn bèn khống chế tinh thuyền đi tới Quang Thần vực gặp Trác Văn Quân, muốn giúp đỡ cho nàng, khiến cho cả Tam Thiên giới đều có thể trở về thế giới Thương Khung.

Dư Tắc Thành phi thân bay vọt lên, đi tới Nhã Cư giới. Năm xưa mình lấy thân phận Nhiên Đăng Chân Nhân ở đó nghiên cứu thượng cố yêu văn ba năm. nhờ đó hiểu biết pháp tắc Thiên Đạo. Lúc trước mình ngộ ra đạo Thần Dương ở đó, sau này mới lãnh ngộ Vô

Thượng Kiếm Ý, mới có được ngày hôm nay. Có thể nói Nhã Cư giới là một bước ngoặt lớn trong đời mình.

Ngày hôm ấy, tinh môn lóe lên, Dư Tắc Thành trở lại Nhã Cư giới.

Quay về nơi này, Dư Tắc Thành vô cùng sửng sốt. Nếu nơi này là Quang Thần vực mới, hãn phải xây dựng rầm rộ, kiến thiết huy hoàng vô cùng, nhưng nơi này vẫn giống như trước đây, không hề thay đổi. Đình đài lầu các vẫn như xưa. chỗ khác duy nhất chính là người đông vô số.

Dư Tắc Thành chậm rãi đi trên Nhã Cư giới, dựa theo trí nhớ tiến tới một quảng trường, chính là địa phương mà năm xưa mình thích nhất.

Dư Tắc Thành chậm rãi tới đó, quả nhiên quảng trường năm nào vẫn còn. Bất quá trên quảng trường có chừng vạn người tụ tập, dọc đường bày ra hai dãy bàn tiệc hai bên, mỗi bàn có thể ngồi được bốn người, trên đó có bốn món nhắm một món canh, còn có một bầu rượu nhỏ.

Có người ăn xong đứng lên rời khỏi, lập tức có người bước tới dọn dẹp, lại có bốn người khác ngồi vào, rượu nhắm mang ra, lại bắt đầu đánh chén.

Dư Tắc Thành nhìn thấy cảnh tượng như vậy không khỏi mỉm cười, đây là hội thào luận do năm xưa mình mở ra nghiên cứu. mỗi lần đều mời mọi người một bữa cơm no đủ, không cần biết xuất thân địa vị, bất cứ người nào cũng được ăn. Không thể ngờ rằng đã hơn hai trăm năm qua, nơi này vẫn còn cử hành thịnh hội như vậy.

Dư Tắc Thành tùy ý tiến vào một bàn tiệc, cầm lấy bát đũa sạch, bắt đầu ăn uống.

Yến tiệc trên đường này mười ngày một lần, ba tháng có một lần tiểu hội, kéo dài trong ba ngày, mỗi năm một lần đại hội, kéo dài liên tục bảy ngày, đã tố chức hai trăm năm. Nghe đâu Quang Thần Đại nhân vì muốn tường niệm một vị cố nhân cho nên cử hành thịnh hội, hội này có tên là hội Nhiên Đăng.

Hội Nhiên Đăng ư... Không phải là danh hiệu của mình năm xưa sao? Chẳng lẽ người mà Trác Văn Quân luôn tường nhớ lại là mình?

Dư Tắc Thành lắc lắc đầu. rót một chén rượu vừa định uống, thình lình đối diện có một công tử bước tới. Người này tóc bạc xòa vai, dung mạo tuấn tú, tay áo phất phơ, thân khoác cẩm bảo màu xanh, có dị tượng Kim Đan là hào quang màu bạc thỉnh thoảng lóe lên xung quanh người không ngớt. Dáng vẻ phiêu hốt xuất trần, càng hiển lộ tinh thần, khiến cho người ta cảm thấy toát ra vẻ ngạo mạn chúng sinh.

Công tử này nhìn Dư Tắc Thành:

- Một mình độc ẩm thật là buồn, để ta bồi tiếp ngươi vậy.

Dư Tắc Thành nhìn y, trong mơ màng nhớ lại hai trăm năm trước, Trác Văn Quân cũng ăn mặc y như vậy. Thiếu niên công tử trước mắt đúng là ăn mặc giống như nàng năm ấy. Không ngờ nàng biết mình đã tới đây, cho nên ra nghênh đón.

Dư Tắc Thành cười nói:

- Được, hai người chúng ta cùng uống, chớ để chén vàng trơ bóng nguyệt, gặp nhau phải uống ba trăm chung.

Hai người cùng cạn chén.

Trác Văn Quân nói:

- Rốt cục cũng gặp lại huynh lần nữa, lần này ta chờ huynh đã hai trăm năm. Bất quá rốt cục huynh cũng trở lại, ta đã không uống công vô ích. Ta là Thánh Nữ, là tỳ nữ hầu hạ Quang Thần Đại nhân, lần này huynh không thể bỏ ta mà đi nữa.

Dư Tắc Thành nói:

- Ta không phải Quang Thần...

Trác Văn Quân cất ngang lời hắn. giọng kiên quyết:

- Không cần biết huynh là ai, trong lòng ta, huynh vĩnh viễn là Quang Thần của ta.

Dư Tắc Thành mỉm cười, nhìn quanh quất, những cảnh tượng năm xưa như hiện ra trong lòng, hắn cao giọng ngâm nga:

- Ba nghìn giới, hôm nay xong. Danh đã tựu, công đã thành, không phụ lời thể nguyện năm nào.

- Mặt trời như đuốc, mây vô thường, mưa tuyết ảo ào trút xuống, tâm dạt dào. Một kiếm trong tay ta, dám gọi thiên địa chuyển...

Giọng ca thô kệch chất phác, dù rằng không được êm tai, nhưng có khí thế hào hùng như

nước chảy về Đông, có vẻ tự tin khó tả bằng lời, có vẻ hào sàng oai hùng không gì ngăn nổi. Rốt cục hôm nay đã hoàn thành lời thể nguyện năm xưa. không phụ kiếm trong tay mình.

Trác Văn Quân chậm rãi kể lại tao ngộ của nàng từ khi Dư Tắc Thành rời đi. Bởi vì Trác Văn Quân đánh chết Bất Phàm công tử, cho nên bị Đại trường lão của Quang Thần tông là phụ thân của Bất Phàm công tử vô cùng căm hận. Nhưng lúc ấy nàng khai phá thế giới mới thành công, cả Tam Thiên giới đã dấy lên phong trào di dân khai phá tân thế giới. Cái tên Thánh Nữ Trác Văn Quân lúc ấy được người người kính ngưỡng, cho nên vị Đại trường lão kia cũng chỉ có thể ngấm ngầm hạ thủ sau lưng, không ngừng phá hoại công cuộc khai phá thế giới mới, tiến hành ám sát Trác Văn Quân.

Trác Văn Quân đấu với lão ba mươi năm. quãng thời gian này là thời gian gian khổ nhất của nàng. Nàng phải đối mặt với sự khiêu chiến của vô số kẻ thủ cựu trong Quang Thần tông, vừa phải khai phá thế giới mới, vô cùng gian khổ, rất nhiều lần cửu tử nhất sinh.

Thậm chí Bàn Sơn tiên sinh của Sát Ma tông cũng ngã xuống trong chiến đấu. Cuối cùng dưới sự trợ giúp của một người thần bí. Trác Văn Quân dứt khoát sử dụng ba quà Hỗn Độn Thiên kiếp lôi mà Dư Tắc Thành cho nàng, khiến cho cả Quang Thần vực nổ tung, tất cả đệ tử Quang Thần tông hóa thành tro bụi, kết thúc trận nội đấu hỗn loạn này.

Đến lúc ấy, Trác Văn Quân trở thành Quang Thần, bắt đầu mở ra vô số thế giới mới, có chừng hơn ngàn thế giới mới như vậy, trong vạn năm tới Tam Thiên giới không cần lo lắng.

Nhưng những nơi có thể mờ thì đã mờ rồi, cũng đành dừng lại. Trong vòng trăm năm trở lại đây, không còn tìm được thế giới thích hợp để khai phá. vạn năm sau, ẩn họa vẫn còn tồn tại.

Cho nên Trác Văn Quân lấy Nhã Cư giới làm Quang Thần vực mới, tập hợp tất cả nhân sĩ tài trí của cả Tam Thiên giới, để phá giải nghi nan này.

Ngoài ra nàng chọn nơi này cũng là vì đang chờ một người, chính là Dư Tắc Thành. Nàng

biết nhất định hắn sẽ trở về, sau khi trở về nhất định sẽ tới nơi này.

Dư Tắc Thành lẳng lặng lắng nghe hết thảy, sau đó nhìn Trác Văn Quân:

- Thật ra ta không phải là Quang Thần gì cả, người mà nàng thích chính là Quang Thần trong lòng nàng tường tượng ra. Rốt cục nàng cũng không biết ta là ai, nàng...

Trác Văn Quân cũng không nói nhiều lời, bất kể Dư Tắc Thành nói gì, nàng vẫn lặng im. Chỉ có điều tay nàng nắm chặt chéo áo của Dư Tắc Thành, nhất quyết không buông.

Dư Tắc Thành nói nửa chừng, nhìn thấy bộ dáng của Trác Văn Quân lập tức nghẹn lời, biết rằng dù mình nói gì đi nữa cũng vô ích. bèn đổi giọng nói:

- Nàng thật sự bằng lòng đi theo ta sao?

Trác Văn Quân gật đầu thật mạnh.

Dư Tắc Thành nói tiếp:

- Nếu đi cùng ta, nàng phải từ bỏ địa vị Quang Thần, thậm chí bỏ qua hết thảy những thứ mà nàng đang có, nàng có bỏ được chăng?

Trác Văn Quân nói:

- Ta bỏ được.

- Năm xưa huynh đứng trên mây lành ngũ sắc, phát ra vạn đạo hào quang, không ai có thể ngăn được hào quang của huynh.

- Huynh đứng ra cứu ta, chỉ có huynh đứng ra cứu ta trên huyết hài. Chỉ có huynh mà thôi, lúc ấy ta đã biết, nhất định ta phải ở bên cạnh huynh.

- Trong hai trăm năm qua, ta gặp vô số nguy nan. vô số lần ta muốn bỏ cuộc. Nhưng mỗi lần ta nhớ tới huynh bèn nghiến răng chịu đựng, chính là vì một ngày có thể ở cạnh huynh.

- Ta không cần biết huynh là ai, huynh đối xử với ta thế nào, cho dù phải bò hết thảy, ta cũng muốn theo huynh, ở cạnh huynh, làm chuyện gì ta cũng vui lòng.

Ánh mắt nàng tỏ ra vô cùng kiên quyết, thà chết không lùi, bằng lòng bỏ qua hết thảy.

Dư Tắc Thành buông tiếng than dài:

- Được, nếu nàng đã quyết, vậy hãy đi cùng ta. Nàng đã muốn ở cạnh ta, vậy chúng ta sẽ ở bên nhau.

Dứt lời, hắn nắm lấy tay Trác Văn Quân, hai người cùng nhau rời đi.

Tùng cơn gió nhẹ thổi qua, con sông rộng mênh mông trước mắt dường như được phũ một chiếc áo vàng sáng chói. Sương rơi trên lá giống như bảo thạch khảm trên phi thúy, toát ra hào quang đủ các màu sắc.

Dư Tắc Thành nhìn vùng thiên địa này, chậm rãi nói:

- Năm xưa cũng ở nơi này, ta ngộ ra đạo Thần Dương. Hiện tại ta đã trở lại nơi này, thăm lại chốn xưa. Đủ các cảm giác trong quá khứ tường chừng như vừa mới hôm qua, không thể ngờ rằng ta cũng có được ngày hôm nay, thật sự khiến cho người ta phải bồi hồi cảm thán.

- Hiện tại nàng chưa thể đi theo ta, ta còn cần nàng tiếp tục lãnh đạo Tam Thiên giới, phối hợp công tác. Sau khi bất rễ an cư ở thế giới Thương Khung, ta sẽ đưa nàng đi.

---o0o---

Loading...

Xem tiếp: Chương 1157: Trác Văn Quân - Tư Mã Tương Như (hạ).

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Đi qua hoa cúc

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 9




Huấn Tình

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 8