141 - Một trăm linh thạch? Ta không nghe lầm chứ?Trịnh Lão Tiên thân thể cứng đờ, vẻ mặt mừng rỡ khó hiểu gắt gao nhìn Dương Phàm. - Ngươingươi có nói sai hay không?Hứa phù sư khó có thể tin được, người tu tiên trên thế gian này có ai lại ngại nhiều linh thạch chứ?Sinh ra nghi hoặc không chỉ có hai người, các tu sĩ vây quanh cũng ôm tâm tình đồng dạng.
142 Đi qua cầu kiều trên dòng sông nhân tạo phía trước là một lâm viên hoa nở chim hót, phòng ốc hơi rải rác, mặc dù không tính là hùng vĩ đồ sộ, nhưng hơn ở cảnh trí hợp lòng người, hoàn cảnh càng thêm u tĩnh.
143 Tiểu quận chúa thấy bộ dạng Trịnh Vân Phi đau lòng không thôi không khỏi tức giận nói- Đó không phải một cái gương bình thườngTrịnh Vân Phi vô lực nói ngay cả ý nghĩ tự sát cũng có.
144 Vũ Văn Liệt liếc nhìn Dương Phàm. khẽ nhíu mày nói:- Nguyệt Nhi, con tìm người này từ đâu tới? Trong vương phủ dường như không có vị khách liêu này.
145 - Tiểu tử. ngươi đừng quá đáng!Yến vương Vũ Văn Liệt nộ khí sôi lên trong mắt chợt lóe hàn mang, lòng bàn tay mở ra ngưng tụ một đoàn quang mang màu vàng kim làm người ta run rẫy.
146 - Người muốn mạng ngươi!Người áo đen che mặt lạnh lùng phun mấy chữ thân người nhoáng lên chớp mắt liền tới trước mặt Dương Phàm đánh ra một chưởng, kình khí cường đại phá vỡ không khí đánh tới.
147 Đúng lúc này, Trịnh Lão Tiên cũng đi ra cười nói. - Vang danh kinh đô? Trịnh lão khoa trương quá. Dương mỗ chẳng qua chữa trị cho một phàm nhân, làm sao đáng kể chứ?Dương Phàm thản nhiên nói.
148 Boong boong!Tượng phật vừa nổ tung trong nháy mắt một tiếng chuông vang gấp gáp truyền khắp cả khu vực Thanh Viễn Tự. - Xảy ra chuyện gì?Không ít các tăng nhân khoanh chân tụng kinh bị tiếng chuông cảnh báo làm giật mình lộ ra vẻ kinh hãi, hết sức bất an nhìn về phía một hướng trong Thanh Viễn Tự.
149 "Tốt, chính là ngươi rồi!"Ánh mắt Dương Phàm sáng lên liền quyết định chủ ý. - Các vị đại nhân xin thương xót, ban cho tiểu nhân mấy đồng tiền! Cảm tạ ân đức!Lão ăn mày nằm dài dưới đất.
150 Trong lòng Dương Phàm rùng mình, giọng nói này rất quen thuộc, khóe mắt liếc nhìn, chỉ dựa vào bóng người, hắn liền nhận ra được thân phận thiếu niên kia.
151 Dương Phàm và Vũ Văn Hàm đi theo lão quản gia đến Quần Anh Điện của Vương phủ. Chung quanh có có không ít thị vệ Vương phủ đi theo bảo hộ và mở đường.
152 Lỗ thần y tiến vào hông điện lập tức gây nên ánh mắt chăm chú của mấy người khác. Giờ phút này, khí sắc Lỗ thần y vẫn có chút không bình thường, vừa mới ngồi xuống, trong mắt lão liền hiện lên một chút hào quang kỳ dị, nhìn Dương Phàm với vẻ lạnh nhạt.
153 - Dương dược sư! Mời vào. Quản gia bắt đầu an bài chỗ ngồi cho khách quay trong hông đại điện. Dương Phàm và Vũ Văn Hàm cùng nhau tiến vào Quần Anh Điện, phát hiện đại điện vốn trống trải, nay chỗ ngồi đã đầy hơn chín phần, chỗ ngồi còn lại đều là vị trí tốtKhi những khách quý này vừa đi vào, trong đại điện lập tức một mãnh yên tĩnh, ánh mắt vào trăm người vừa rơi xuống bên người bọn họ.
154 Trong đám nhân vật ở kinh đô, Vô Song là một người rất phiền toái và khó chơi. Hắn không câu nệ thế tục lễ nghi nhưng lại độc lai độc vãng, không cho ai mặt mũi.
155 Lực lượng kia khiến tim người ta đập nhanh, đủ để khiến cho người tu tiên dưới Trúc Cơ tâm thần run sợ không dám cứng rắn va chạm. Đặt mình vào hoàn cảnh người khác, Dương Phàm muốn nếu như mình đối mặt với Vũ Văn Liệt không giống người trước mắt, nếu không lấy ra u Minh Ma Diễm hay là thiết giáp khôi lỗi, chỉ sợ cũng không thể chống đỡ chính diện.
156 Tiểu quận chúa nhìn Dương Phàm cùng phần tử nguy hiểm Vô Song đang thấp giọng nói với nhau, trong lòng có chút không yên. Nàng cùng Dương Phàm không có giao tình sâu đậm nhưng đối phương là nhân vật mấu chốt để chữa khỏi kỳ bệnh cho Nhị tỷ.
157 - Thương thế của ngươi còn chưa trị hết. Dương Phàm nhắc nhở biết rằng đã không ngăn được hắn. - Đã không còn trở ngại nhiều. Cảm ơn ngươi trị liệu.
158 - Đây cũng coi như là một bí mật trong Tu Tiên Giới. Dương Phàm do dự một chút không biết phải nói như thế nào thì tốt. Hơn nữa, hắn cùng không quá khẳng định dự đoán trong lòng.
159 Mục đích ban đầu khi hắn đến vương phủ vốn chính là tìm kiếm một thế lực có tình báo ở thế tục làm hậu thuẫn, dễ dàng cho việc mở Tiên giới y quán của mình.
160 - Ngay cả chim chóc đều có thể tìm được tự do thuộc về mình. Dương Dược sư ngài tại sao không thể trở thành người mở cửa lồng cho Hàm nhi?- Tự do?Đôi mắt Dương Phàm lộ ra một tia trào phúng cùng thương hại vẫn như cũ nhìn về con chim bay về phía chân trời xa xa dường như đã thấy được diệt vong và hắc ám vô tận trong tương lai của nó, lạnh lùng nói:- Cái giá phải trả không phải cô có thể chịu đựng.