Trong tiếng nổ vang kinh thiên động địa, thiếu niên áo vải bị Cự Thần Binh màu vàng ép tới liên tục bại lui, khóe miệng tràn ra một mảnh vết máu, sắc mặt tái nhợt.
- Không tốt, mọi người mau lui!
Bọn người Trấn Tây Hầu tâm thần run lên, vội vàng đánh ra bên ngoài.
Bọn hắn đã ý thức được, dưới Thiên Cơ Lệnh khống chế tất cả dị lạc cổ thành, ngay cả Bất Hủ Kim Đan cũng vô lực xoay chuyển trời đất.
Cự Thần Binh màu vàng kia thần uy vô địch, sở hướng bễ nghễ. Thiếu niên áo vãi cường hoành đến cấp độ Kim Đan bị một hơi đuổi giết đến cửa vào đại điện .
Thấy tình hình này, cường giả khác tiến xuống cung điện dưới lòng đất này tự nhiên nhao nhao lui ra phía sau.
Bọn người Trấn Tây Hầu, Địch Tam Thu trên mặt không cam lòng, oán hận, nhìn về phía Từ Huyền khống chế Thiên Cơ Lệnh trên bệ đá, nhưng lại không làm được gì.
Dùng thực lực của bọn hắn, tuyệt đối không có khả năng xông đến phụ cận. Cho dù là Bất Hủ Kim Đan, sau khi tiếp cận bệ đá cũng rơi vào hoàn cảnh như vậy.
Trong đó, một đám tu giả Thần Hoang tiến xuống đây trừ bỏ mấy cường giả tiếp cậ cấp bậc truyền thuyết vương tọa, Nguyên Đan cường giả còn lại về cơ bản đều vẫn lạc tại chỗ.
Cuối cùng nhất, Trấn Tây Hầu một phương chỉ còn lại có Thanh y kiếm tu và bà lão tóc bạc là biến hóa không lớn.
Úy sư huynh bên này, Địch Tam Thu người bị thương nặng, nguyên khí hao tổn rất lớn.
Những người còn lại, bất kể là Ngưng Đan Nguyên Đan, toàn bộ vẫn lạc. Về phần Hình Thiên bá chủ kia, trải qua mấy vòng đối chiến với Bất Hủ Kim Đan thì thương thế trên người rất nặng, chưa từng tiến xuống cung điện dưới đất.
- Tiểu tử, xem như ngươi lợi hại! Ta không tin ngươi vĩnh viễn trốn ở bên trong Thiên Cơ cổ thành...
Thiếu niên áo vải lau khô một tia vết máu, không chút do dự chạy ra khỏi cung điện dưới mặt đất.
Cự Thần Binh màu vàng, đuổi tới phụ cận cửa vào lại phát động tuyệt cường trảm, khiến thiếu niên áo vải thêm một phần tổn thương nữa.
Thiếu niên áo vải vừa chạy ra, bọn người Trấn Tây Hầu liền nhao nhao thi triển bí thuật bỏ chạy.
Nhưng vào lúc này, Cự Thần Binh màu vàng kia "Bá" thoáng một phát, ngược lại chạy thẳng về phía những người này.
- Không tốt --
Địch Tam Thu và Uy sư huynh, sắc mặt đại biến, bọn hắn phát hiện công kích của Cự Thần Binh tập trung vào hai người, trường kích cực lớn trong tay mãnh lực vung lên, một cổ cương phong đi đầu một bước, nhập vào cơ thể mà đến, áp bách khiến hai người khó có thể thở dốc.
Oa!
Địch Tam Thu Nguyên Đan sơ kỳ trực tiếp nhổ ra một búng máu, thân hình cơ hồ khó có thể nhúc nhích, bị một đạo quang trảm màu vàng bá đạo tuyệt cường bổ trúng, kêu thảm một tiếng, tử vong tại chỗ.
Úy sư huynh kia bị một kích chi uy chấn bayt, Cự Thần Binh kia lại lần nữa phát động công kích.
Dù với thực lực chuẩn truyền thuyết vương tọa của hắn, khi Cự Thần Binh công kích đến, cũng không ngăn được mấy chiêu, rất nhanh phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, ôm hận mà vong.
Từ Huyền sở dĩ đơn điểm giết hai người này không chỉ vì thù hận với nhau, mà còn vì hai người này chung quy cũng biết một ít chi tiết về mình, tuyệt đối không thể lưu.
Hô!
Trên bệ đá, bốn người Từ Huyền thở phào một hơi.
Tuy rằng cường giả gặp phải, vô cùng cường đại, nhưng mượn uy lực trăm vạn khôi lỗi ở đây, mọi người cũng thành công vượt qua nguy cơ.
Từ Huyền cũng không có thư giãn, khoanh chân mà ngồi, hung hăng nuốt vào một đống Thiên địa linh tài viêm thuộc ti nhs, gấp rút vận chuyển hỏa chi tâm, khôi phục nguyên khí.
Sau đó, hắn nhắm mắt lại, hai tay bấm niệm pháp quyết, tiếp tục điều khiển Thiên Cơ Lệnh.
Cũng may cảnh giới cấp độ của Từ Huyền đã sớm đạt đến Nguyên Đan kỳ, cho dù linh hồn chi lực không đủ thì tàn hồn kiếp trước cũng có thể phụ trợ một hai.
Ba người Sở Đông, Nhiếp Hàn, Tuyết Vi gắt gao thủ hộ bên cạnh Từ Huyền, dù phụ cận bệ đá phụ cận đã có rãnh trời là trăm vạn khôi lỗi đại quân.
Thiếu niên áo vải vừa chạy ra khỏi cung điện dưới mặt đất, còn không đợi hắn thở một ngụm, trong hư không ầm ầm chấn vang, từng mảnh lôi quang màu trắng và linh hỏa màu đỏ, phô thiên cái địa oanh kích mà đến.
Nếu ở vào thời kỳ đỉnh phong, hắn còn có thể chống cự, nhưng lúc này sau khi trải qua một phen đại chiến với Cự Thần Binh, thiếu niên áo vải người bị thương nặng, nguyên khí hao tổn rất lớn, chống cự cũng có chút cố hết sức.
Cái này còn là hắn, nếu đổi thành đan đạo cường giả khác, đối mặt với cấm chế công kích phô thiên cái địa của toàn bộ thành cổ này thì đã sớm tan thành mây khói rồi.
Ầm ầ, chính vào lúc này, toàn bộ thành cổ, đột nhiên lắc lư, lún xuống bên dưới.
- Không tốt, thành cổ đang chìm xuống...
Một ít cường giả Thần Hoang tự biết vô lực xoay chuyển trời đất, nhao nhao thục mạng chạy ra bên ngoài.
Thiếu niên áo vải kia, cơ hồ đã nhận lấy ngoài bảy thành cấm chế công kích bên trong thành cổ, nào dám dừng lại lâu, hắn hóa thành một đạo lục sắc quang hà, chạy ra khỏi di lạc cổ thành.
PHỐC XÍU... UU!!
Trong chớp mắt, thiếu niên áo vải bay đến mặt đất, trong mắt vẫn còn hiện lên không cam lòng và hận ý:
- Đáng giận, Ngân Từ Nguyên Châu và Thiên Cơ Lệnh, lại bị một tiểu tử Ngưng Đan kỳ đạt được.
Hắn mặt mũi tràn đầy không cam, hô hấp dồn dập, chợt chậm rãi tỉnh táo lại, lại nỉ non tự nói:
- Không hổ là Thần Hoang đệ nhất tiên diễn sư, hắn nói cho ta biết thời gian đại khái và vị trí thành cổ xuất thế, rồi lại kết luận ta nhiều nhất chỉ có ba thành hi vọng đạt được Di Lạc Côi Bảo. Chẳng lẽ đây quả thật là mệnh sao?
- Có đôi khi, chúng ta cũng không thể không nhận mệnh.
Một tiếng thở dài, truyền đến từ bên cạnh thiếu niên áo vải.
Người nào!
Thiếu niên áo vải hoảng hốt, thấy lạnh cả người từ lưng, lan tràn đến toàn thân.
Thế gian này, còn cường giả gì có thể vô thanh vô tức, tiếp cận Bất Hủ Kim Đan chứ?
Ngưng mắt xem xét, chỉ thấy bên cạnh thân thiếu niên áo vải đứng lấy một lão giả lục t uần, quanh thân quanh quẩn một tầng ngân quang hơi mờ, nương theo không gian chấn động mịt mờ.
Hắn không biết đối phương hiện thân khi nào, phảng phất đã đứng ở chỗ này thật lâu, lại như một bằng hữu sóng vai mà nói, không gian thần thông!
Thiếu niên áo vải trong lòng tim đập mạnh một cú, khó trách đối phương có thể xuất quỷ nhập thần xuất hiện bên cạnh mình như vậy.
- Ngươi là ai? Ở Thần Hoang đại địa, tựa hồ chưa từng nghe nói qua danh hào của các hạ.
Thiếu niên áo vải đồng tử ngưng co lại.
- Ha ha, ta chỉ là một người đi đường, vốn chỉ muốn thử thời vận, xem phải chăng có cơ hội lấy được Di Lạc Côi Bảo. Chỉ tiếc, ta với ngươi giống nhau, cũng không có duyên phận này, có lẽ chính là mệnh.
Áo vải lục tuần lão giả, nhẹ nhàng cười cười.
Nhưng nếu Từ Huyền ở đây nhất định sẽ nhận ra, lão giả trước mắt này chính là Ngưng đan lão nhân họ Lục ngày xưa đã hai lần đưa mình qua sông.
Ầm ầm...
Thiên Cơ cổ thành đang rất nhanh lún xuống, mặt đất phụ cận, chỉ có thể nhìn thấy một vòng cát xoáy khổng lồ, đã không thấy bóng dáng cổ thành nữa.
PHỐC bành XIU.... XIU... XÍU... UU!, ...
Đám cường giả Trấn Tây Hầu nhao nhao bay vọt mặt đất phụ cận.
Bất quá bọn hắn kinh ngạc phát hiện, vị Bất Hủ Kim Đan vừa chạy lên kia đã không cánh mà bay, tại chỗ không có bất kỳ dấu vết nào. Phảng phất giống như vị Bất Hủ Kim Đan này từ đầu đến cuối, cũng chưa từng xuất hiện qua vậy.
- Hầu gia, chúng ta có thể triệu tập đại lượng cường giả, giám sát ở phụ cận. Những người kia chỉ tạm thời khống chế Thiên Cơ cổ thành, cuối cùng cũng sẽ ngoi đầu lên thôi.
Thanh y kiếm tu đề nghị nói.
- Chỉ sợ không được! Linh khí và tình huống tài nguyên của Tam Dương Cảnh nhìn như không bằng Thần Hoang, nhưng thực lực chân chính, tuyệt không phải đơn giản như trong tưởng tượng. Trong đó Tam Dương Thập Tông truyền thừa đã lâu mỗi cái đều từng lưu lại uy danh Bất Hủ trong giới này. Thậm chí vào vài ngàn năm trước -- cường giả đỉnh tiêm của Tam Dương Thập Tông đã từng ý đồ liên thủ mở ra đường hầm đi thông Thần Hoang, xâm lấn quy mô, cuối cùng hiểm chênh lệch một bước, dùng thất bại chấm dứt. Nếu như đưa tới cường giả của Thập Tông, vậy thì phiền toái...
Trấn Tây Hầu mặt sắc mặt ngưng trọng mà nói.
Lão bà tóc bạc kia gật đầu nói:
- Danh tiếng Tam Dương Thập Tôn ta cũng có nghe thấy, chia làm tứ đại Ma Môn, tam đại Tiên Tông cùng với quỷ, kiếm, Phật tam tông, đại bộ phận tập trung ở trung bộ địa vực, hoàn cảnh linh khí nơi đó hơn xa bên này, thậm chí còn có Phúc Thiên Động trong truyền thuyết nữa, không thể cân nhắc theo lẽ thường...
Ba người dừng lại một chút ở phụ cận, dần dần dung nhập vào trong cát vàng.
Cùng lúc đó, ở sâu trong tầng cát, di lạc cổ thành khổng lồ không ngừng hãm sâu, dần dần thoát ly phạm trù thần thức của tu giả ngoại giới.
Thậm chí di lạc cổ thành kia còn lướt đi trong lòng đất, chạy nhanh về phương hướng càng xa hơn.
- Có lẽ đã thoát khỏi những người kia rồi.
Từ Huyền trong cung điện dưới mặt đất than dài một hơi, tâm thần mệt mỏi, thò tay lau thoáng vết mồ hôi trên trán, nhưng Thiên Cơ Lệnh vẫn chưa từng rời tay.
Trên thực tế, dùng lực lượng linh hồn bản thân Từ Huyền, căn bản không cách nào chèo chống lâu như vậy, cái này cũng là nhờ sự giúp đỡ của tàn hồn kiếp trước.
Khống chế cấm chế một tòa cổ thành, thậm chí điều khiển Cự Thần Binh cấp bậc Bất Hủ Kim Đan, tâm lực tiêu hao đáng sợ bực nào chứ?
Lại qua một lát -- Thiên Cơ thành cổ rốt cục dừng lại, chôn sâu ở một vị trí dưới lòng đất Bát Hoang Sa Mạc.
Từ Huyền cũng bắt đầu nhắm mắt điều tức.
Sở Đông cảm khái nói:
- Lần này mạo hiểm nguy cơ trùng trùng, địch nhân cường đại chưa từng có. Không nghĩ tới cuối cùng chúng ta vẫn có thể thủ thắng, chẳng những đạt được Di Lạc Côi Bảo, còn thành công khống chế cả tòa Thiên Cơ cổ thành nữa.
Ai cũng không ngờ tới, Thiên Cơ cổ thành lần này sẽ xuất hiện nhiều cường giả như vậy, thậm chí ngay cả Bất Hủ Kim Đan trong truyền thuyết cũng ngang trời xuất thế.
Cũng may bọn người Từ Huyền không trực tiếp đi tranh đoạt Di Lạc Côi Bảo, nếu không cũng khó có kết cục gì tốt.
- Bảo vật bên trong thành cổ, có thể nói là vô số kể. Nhưng chúng ta quyết không thể vận dụng rình rang, càng không thể khiến thành cổ hiện thế... Trừ phi có được thực lực Bất Hủ Kim Đan mới được.
Từ Huyền vẻ mặt thận trọng nói.
Mấy người Sở Đông liên tục gật đầu.
Mấy người đạt thành hiệp nghị, bí mật liên quan đến việc có được Thiên Cơ cổ thành, không cho người thứ năm biết rõ.
Có thể lường trước, tin tức Thiên Cơ cổ thành bị người khống chế nhất định sẽ bị lưu truyền trong Thần Hoang đại địa.
Cũng may, Từ Huyền chém giết Địch Tam Thu và Úy sư huynh biết được lai lịch của mình, những người còn lại, cũng không biết lai lịch của hắn. Tam Dương Cảnh rộng lớn, quảng đại vô biên, muốn lăng không tìm một người, nói dễ vậy sao.
Kế tiếp, Từ Huyền bắt đầu nắm chặt thời gian, khôi phục tâm thần.
Hai người Sở Đông và Nhiếp Hàn cũng thả lòng tâm thần.
Bởi vì khống chế của Từ Huyền đối với Thiên Cơ cổ thành có hạn, không thể xác định trong thành còn cường giả nào ẩn nấp không.
Một đoạn thời khắc, Từ Huyền ngồi xếp bằng trên bệ đá đột nhiên cảm giác được Nguyệt Quang Bí Châu trong cơ thể liên tiếp nhảy lên, tàn hồn kiếp trước trong đầu cũng lên tiếng nhắc nhở.
- Người nào! Xuất hiện đi!
Từ Huyền bấm tay điểm một cái, một cái Cự Thần Binh màu vàng, lách mình đứng thẳng bên cạnh.
Đồng thời, trên tay còn lại, Ngân Từ Nguyên Châu "Vù vù" một tiếng, phát ra một đạo quang tia ngân vân, lực lượng vô hình bao phủ phạm vi trăm trượng.
Băng bá!
Bỗng dưng, một lão giả lục tuần bao phủ trong ngân mang, bị lực lượng kỳ dị của Ngân Từ Nguyên Châu chấn ra hư không, nhổ ra một búng máu, cười khổ nói:
- Tiểu huynh đệ dừng tay, là ta!
Mấy người khác trên bệ đá vô cùng hoảng hốt người tới là người phương nào, vậy mà thần không biết quỷ không hay mò đến phụ cận bệ đá, bỏ qua mảng lớn cơ quan cấm chế kia.
- Lục tiền bối!
Từ Huyền rất là giật mình, lão giả lục tuần trước mắt này đúng là lão giả thần bí chuyên đưa người qua Cát Thiên Hà.
Hắn vội vàng cong ngón búng ra, ngăn lại Cự Thần Binh khác ở phụ cận bệ đá, sắp sửa phát động công kích.
Thấy vậy, lão giả họ Lục kia hơi buông lỏng một hơi, không gian thần thông của hắn, tuy rằng huyền ảo vô cùng, xem nhẹ cơ quan cấm chế bình thường, nhưng hết lần này tới lần khác bị lực trường kỳ dị của Ngân Từ Nguyên Châu khắc chế.
Sở Đông đứng cạnh Từ Huyền vẻ mặt tỉnh táo:
- Tiền bối tốt nhất nói ra một lý do, vì sao không quang minh chánh đại hiện thân mà lại lén lút đến gần như thế đi!
Lời vừa nói ra, hào khí trên trận lộ ra vài phần áp lực và gấp gáp.
Nhiếp Hàn mặt lộ vẻ hàn quang, trên người dâng lên một cổ kiếm ý băng hàn hủy diệt kinh tâm, đồng thời một tay, chậm rãi nắm chặt, Thiên Hạt Ma Kiếm hiện ra trong lòng bàn tay.
Trải qua Sở Đông nhắc nhở như vậy, Từ Huyền không khỏi sinh ra một tia cảnh giác.
Bởi vì hai lần vượt qua Cát Thiên Hà, hắn đối với vị lão giả họ Lục này cũng có ấn tượng không sai
Nhưng giờ phút này, đối phương xuất quỷ nhập thần đến gần phụ cận bệ đá, cơ hồ không để mắt đến mảng lớn cơ quan cấm chế ở đây, thực lực như thế, chỉ sợ so với thiếu niên áo vải lúc trước còn khủng bố hơn vài phần.
Bá!
Tay còn lại của Từ Huyền nhẹ nhàng bắn ra, trong bình ngọc bắn ra một chùm sáng lam tử sắc, hiện ra thân ảnh tuyệt mỹ khuynh thành của Tuyết Vi, nàng tựa hồ cảm nhận được khí tức cường đại nào đó, vô ý thức tế ra Nhân Ngư Chi Lệ, ngưng kết ra một mặt kính màu xanh da trời trước mặt mọi người.
Lão giả họ Lục kia hông khỏi đắng chát cười cười, hắn tuy rằng Bất Hủ Kim Đan chí cao vô thượng trong truyền thuyết, vốn lấy sức một mình, đồng thời đối mặt ba kiện Di Lạc Côi Bảo, đây cũng "Đãi ngộ" khó có thể tượng tượng được.
Trong ba kiện Di Lạc Côi Bảo, Thiên Hạt Ma Kiếm của Nhiếp Hàn trợ công, Nhân Ngư Chi Lệ của Tuyết Vi am hiểu phụ trợ và phòng ngự.
Mà Ngân Từ Nguyên Châu của Từ Huyền, càng thêm đặc thù, lực trường kỳ dị kia vừa vặn khắc chế không gian thần thông của hắn, khiến hắn sâu sắc bó tay, đáng sợ nhất vẫn là Thiên Cơ Lệnh!