Sở Đông ánh mắt kinh hãi, cánh tay nắm chặt quạt lông lộ ra mất tự nhiên, chậm rãi cứng đờ.
Trơ mắt nhìn thấy hơn mười vạn đại quân tu giả bị tiên pháp bàng bạc kinh thiên nuốt hết, trong khoảnh khắc tan thành mây khói, đây là cường thế bễ nghễ bực nào chứ?
Trước trước mặt đại tan nạn tiên pháp chỉ ghi lại trong thần thoại và sách cổ này, bất luận mưu kế và diễn toán gì cũng đều là thùng rỗng kêu to cả.
Đồng thời, đằng sau cột mốc biên giới hơn trăm dặm, Trương Phong và Từ Huệ Lan, đều ngừng lại hô hấp, hoảng sợ trong lòng khó nói lên lời.
- Hắn... Hắn vậy mà thực sự làm được?
Trương Phong trong lòng rung động lắc lư, nói năng lộn xộn.
Từ Huệ Lan khuôn mặt càng tái nhợt, cảm giác sâu sắc lực lượng thiên nhiên hủy thiên diệt địa kia, tuy là hơn mười vạn đại quân tu giả, nhưng lại không khác gì con sâu cái kiến cả.
Một ngàn tu giả tinh nhuệ sau lưng, nguyên một đám ngây ra như phỗng, thân hình sợ run. Trước khi khi đối mặt với hơn mười vạn đại quân tu giả của Tử Tiêu Quốc, bọn hắn trong lòng còn sợ hãi. Sau đó, nhìn thấy tiên pháp cấp bậc đại tại nạn kia, loại sợ hãi rung động này càng nhảy lên tới cực hạn, chỉ sợ cuộc đời này khó có thể quên đi tràng diện hôm nay được.
Tuyết Vi phiêu phù ở trên đỉnh đầu Từ Huyền, Nhân Ngư Chi Lệ mông lung như huyễn còn tản ra từng vòng vằn nước màu xanh da trời thần bí, khí tức cấm kị vẫn tiếp tục như trước.
Dù lấy tu vị Nguyên Đan kỳ hiện giờ, thi triển cấm kị bí thuật bực này, Tuyết Vi cũng nhất định phải nguyên khí đại thương một hồi.
Sắc mặt nàng nhanh chóng tái nhợt, không có chút huyết sắc nào, thân thể mềm mại run rẩy.
- Mau dừng lại, nếu tiếp tục thì tu vị của ngươi có thể bị rơi xuống đấy.
Từ Huyền vội vàng đưa tay bảo Tuyết Vi dừng lại.
Tuyết Vi vung ngọc thủ lên, Nhân Ngư Chi Lệ hồi phục bình tĩnh, sáng bóng ảm đạm, lóe lên tiến vào thể nội nàng.
- Vâng thưa chủ nhân, ở đây cuối cùng cũng không phải tử hải, cấm kị tiên pháp phạm vi lớn đạt tới như thế, đã là cực hạn... Bất quá, quân địch cũng đã bị diệt ngoài chín thành chín rồi.
Thân thể mềm mại của Tuyết Vi phiêu phù ở giữa không trung, nhẹ nhàng nhoáng một cái.
- Ngươi phải tĩnh dưỡng một năm nửa năm mới được.
Từ Huyền giao cho nàng mấy khỏa trân phẩm Hồi Nguyên Linh Đan, lấy ra Thất Phương Ngọc Bình, để Tuyết Vi tiến vào trong đó.
Tiếp theo, hắn lập tức trở lại, nói với Trương Phong:
- Ngươi mang Huệ Lan về nước, những người còn lại, thanh lý chiến trường, theo ta cùng chém giết cá lọt lưới.
Một ngàn tinh nhuệ đằng sau cột mốc biên giới như tỉnh mộng, nguyên một đám hưng phấn khích động, chiến ý dạt dào.
- Hi vọng còn có thể tìm được lão bất tử Tử Tiêu Quốc Sư kia!
Nhiếp Hàn trong mắt lóe lên lệ quang, hóa thành một đạo hoa văn kiếm hà, lóe lên liền chui vào bên trong sóng lớn đang bốc lên kia.
- Nhân cơ hội này, nếu có thể chém giết một hai lão quái Nguyên Đan mới có thể chính thức khiến Tử Tiêu Quốc thương gân động cốt.
Từ Huyền dứt lời, hóa thành một đạo quang ảnh đỏ thẫm nhạt kim bay thẳng vào trong gió bão còn chưa phục hồi kia.
Cuối cùng chỉ còn lại có Sở Đông, hơi cười khổ lắc đầu, cảm thấy Nhiếp Hàn và Từ Huyền đều ưa thích một mình làm việc.
Hắn vung khẽ quạt lông, dẫn đầu một ngàn tu giả tinh nhuệ giết đến khu vực bị sóng cả quét qua kia.
Trải qua tẩy lễ của biển gầm đầy trời, đại quân tu giả Tử Tiêu Quốc về cơ bản toàn quân bị diệt.
Tu vị thấp hơn cấp độ đan đạo cơ hồ không có may mắn có khả năng sống sót.
Cường giả Ngưng Đan kỳ đều nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, có thể không còn mạng hay không phải xem thực lực và thủ đoạn bảo vệ tánh mạng, hai là cũng phải nhìn vào vận khí nữa.
Những cường giả đan đạo này, cho dù may mắn thoát chết, cũng sẽ bị thương không nhẹ, hoặc là nguyên khí hao tổn rất lớn.
Mục tiêu của Từ Huyền và Nhiếp Hàn là chém giết người sống cấp bậc đan đạo, tốt nhất có thể gặp phải lão quái Nguyên Đan.
Trong quá trình phi hành, Từ Huyền triển khai thần thức điều tra.
Trên đường đi, cổ sóng lớn phong bạo kia, dần dần bình thường lại.
Trong vòng ngàn dặm xung quanh tự nhiên linh hồ vè cơ bản đều chết hết, không tìm thấy người nào còn sống
Từ Huyền tiếp tục bay về phía trước, cho đến khi đạt tới chừng vạn dặm thì rốt cục nhìn thấy một tu giả Ma đạo Ngưng Đan hậu kỳ của Tử Tiêu Quốc.
Không nói hai lời, hắn vội đạp sóng mà đi, một quyền đuổi giết, đoạt đi túi trữ vật.
Ước chừng bay được một hai ngàn dặm lại lục tục chém giết hai vị Ngưng Đan cao nhân, tu vị cơ bản đều ngoài Ngưng Đan trung kỳ.
Đúng lúc này, Từ Huyền cảm giác được một cổ khí tức cường đại như ẩn như hiện.
Giữa sóng cả, một lão giả râu tóc bạc trắng khí sắc không tốt, khó coi, đang đạp lên một ngũ sắc phi kiếm nhanh chóng bay về phía Tử Tiêu Quốc.
- Ha ha, chạy đi đâu?
Sau lưng truyền đến tiếng lướt sóng, một cổ khí tức cuồng bạo viêm liệt gào thét, từ sau bay vút mà đến.
Lão giả râu bạc trắng trong lòng run lên, quay đầu xem xét, sợ hãi nói:
- Là ngươi...
Không chút nghĩ ngợi, lão giả râu bạc trắng vô ý thức bỏ chạy.
Trải qua sự trùng kích của Di Thiên Hải Khiếu, hắn vô luận thân thể hay là về mặt tinh thần đều bị tàn phá, thực lực không còn ở trạng thái đỉnh phong nữa.
- Ha ha ha... Vào nửa canh giờ trước, các hạ không phải nhiều lần muốn khiêu chiến Từ mỗ sao?
Từ Huyền cười một tiếng dài, vẻ mặt khinh miệt xem thường, vận chuyển huyết mạch lực lượng, cấp tốc đuổi về phía lão giả râu bạc.
Nếu ở dưới tình huống bình thường, Từ Huyền muốn đuổi theo giết lão quái Nguyên Đan sơ kỳ một lòng chạy trốn cũng không dễ dàng.
Nhưng sau khi trải qua sự trùng kích của cấm kị tiên pháp, thực lực đối phương đã giảm bớt đi nhiều.
Huống chi Từ Huyền thúc dục huyết mạch bí thuật của hỏa chi tâm khiến sức bật tăng nhiều, tốc độ nhanh hơn, chỉ chốc lát đã đuổi theo lão giả râu bạc trắng.
BA~ hao phanh. . .
Giao phong một hai cái, lão giả kia đã nhổ ra một búng máu, không để ý một cái giá lớn vận chuyển bí thuật chạy trốn, lại chậm rãi kéo giãn khoảng cách ra.
Từ Huyền tự nhiên sẽ không dễ dàng buông tha cho.
Một hơi đuổi theo, phía trước lại đột ngột xuất hiện một đạo khí tức Nguyên Đan cấp, so với lão giả râu bạc trắng còn hơn một phần.
Tập trung nhìn vào, đó là một vị mỹ nhân áo đen, khí sắc không tốt.
- Thật tốt quá... Là Hạ Nghiên tông chủ!
Lão giả râu bạc trắng vẻ mặt cuồng hỉ, vội vàng bay về phía mỹ nhân áo đen, tìm kiếm đường lui.
Có lưỡng đại Nguyên đan hội hòa, lực lượng tự nhiên mười phần.
Từ Huyền sắc mặt âm trầm, không sợ chút nào, bức thẳng về phía hai đại Nguyên đan.
Mỹ nhân áo đen thấy lão giả râu bạc trắng bị thương không nhẹ, trên mặt băn khoăn mà nói:
- Ta và ngươi thừa nhận lực trùng kích của cấm kị tiên pháp, thực lực đều chỉ có thể phát huy bảy tám phần, ngươi lại bị thương không nhẹ. Từ Huyền kia được xưng là Tinh Phong quốc đệ nhất nhân, chúng ta chỉ sợ không thể chiếm được tiện nghi, nếu như bị cường địch phía sau đuổi tới tiếp thì...
- Sợ cái gì! Cường thịnh trở lại cũng chỉ là một hậu bối, khôngđạt tới Nguyên Đan kỳ, ta và ngươi liên thủ, nếu có thể chém giết nhân vật linh hồn của Tinh Phong quốc thì trận này đại bại, sau khi trở về, cũng có cái để bàn giao.
Lão giả râu bạc trắng nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt không cam lòng.
Ngay khi mỹ nhân áo đen do dự thì Từ Huyền đã giết đến trước mắt.
Hai người chỉ đành ra tay đón đánh.
BA~ BA~ băng oanh. . .
Từ Huyền tay năm tay mười, vận chuyển hỏa chi tâm huyết mạch bí thuật, đồng thời đối phó lưỡng đại Nguyên Đan.
Mỹ nhân áo đen kia ngọc thủ vừa lộn "Hô ông" một tiếng, một tầng tầng khí tức đen kịt như gợn sóng, lạnh lùng lăng lệ ác liệt, đẩy ra phạm vi hơn mười trượng, sinh ra một cổ lực hấp dẫn kinh khủng, như một khí tràng vô hình, như khu vực lướt qua nổ đùng nổ vang, uy năng bá đạo, huyền diệu vô cùng, hiển nhiên là một loại Ma Đạo tuyệt học.
Nhưng Kim Bá Vương Thể của Từ Huyền ẩn chứa khí lực uy năng cường đại đơn chưởng bổ một phát, liền đẩy lui mỹ nhân áo đen, nàng yêu kiều hừ một tiếng, mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi: Hắc Ma đại pháp của mình phóng mắt khắp Tử Tiêu Quốc, cũng là thần thông bài danh Top 5, lại bị đối phương tránh đi đơn giản như thế.
Đồng thời ở bên khác, lão giả râu bạc trắng bị Từ Huyền một quyền đánh bay ra mấy trượng, lần nữa nhổ ra một búng máu.
Từ Huyền từng bước tới gần, trực tiếp xông thẳng về phía lão giả râu bạc.
- Không tốt...
Lão giả râu bạc rốt cục ý thức được chênh lệch về mặt thực lực.
Bá!
Từ Huyền một tay vẽ một cái, một đầu cơ giới con rối, hiện thân trước mặt, cũng cấp tốc bức về phía lão giả râu bạc.
Lão giả râu bạc trắng dưới sự hoảng sợ còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy hai chân phát lạnh.
Chỉ thấy phân đuôi cơ giới con rối kia bắn ra một đạo băng ti trong suốt óng ánh cuốn lấy hai chân hắn, một cổ kỳ hàn đáng sợ từ đuôi đến đầu lan tràn toàn thân.
Sau một khắc, Từ Huyền phi thân đánh tới, chậm rãi đánh ra một chưởng, một cổ chưởng kình nặng như Thái Sơn áp bách đến trước người, càng ẩn chứa một cổ khí tức cuồng bạo viêm liệt.
Lão giả râu bạc trắng muốn tránh cũng không được, mỹ nhân áo đen bên kia tự nhiên sẽ không ngồi yên không lý đến, bấm tay một điểm, một đạo chùm sáng hắc xoáy cấp tốc xoay quanh, dâng lên một tia ngọn lửa, từ phía sau lưng đánh úp về phía Từ Huyền.
Nếu như Từ Huyền muốn chém giết hoặc trọng thương lão giả râu bạc trắng, nhất thiết phải thừa nhận một kích của đối phương.
Từ Huyền cũng không chần chờ, không tránh né chút nào, một chưởng hung hăng bổ trúng lão giả, hắn kêu thảm một tiếng, đầu văng tung tóe, thi thể rơi xuống dưới.
Lập tức bí thuật công kích của mỹ nhân áo đen kia sắp sửa đánh trúng sau lưng Từ Huyền, lúc này hắn bỗng dưng cảm nhận được một cổ áp lực không nhỏ, nếu như ngạnh kháng, cũng sẽ ăn chút thiệt thòi.
- Cót kẹtzz... Xú bà nương, lại dám đánh lén chủ nhân.
Vào thời khắc mấu chốt này, con rối tên hề kia thân hình lóe lên, trong tay một mặt tấm chắn màu bạc bóng loáng trong như gương giơ ngang trước mặt, ngăn trở công kích vô cùng chuẩn xác.
Chúm sáng hắc xoáy của mỹ nhân áo đen đánh lên tấm chắn màu bạc, nó lập tức tách ra vầng sáng sáng ngời trong như mặt gương.
Dị biến tỏa ra.
Ông XÍU... UU!. . .
Chùm sáng kia lập tức hóa thành một đạo chùm sáng xạ tuyến đen kịt theo đường cũ bắn ngược trở về, đâm về mỹ nhân áo đen.
- Tại sao có thể như vậy...
Mỹ nhân áo đen kinh hô nghi vấn, dưới sự vội vàng, bên ngoài thân vận khởi một tầng liên hoa màu đen.
Bành XÍU... UU!. . .
Chùm xạ tuyến đánh trúng thân thể, mỹ nhân áo đen kêu rên một tiếng, nhổ ra một búng máu, mượn lực bắn đi, kiệt lực bay về phía Tử Tiêu Quốc.
Đối phương đối mặt lưỡng đại cường giả cấp Nguyên đan còn có thể thong dong giết người, cho dù hai người vào thời khắc đỉnh phong liên thủ, cũng chưa hẳn là đối thủ.
Thực lực như thế, khiến mỹ nhân áo đen tâm kinh đảm hàn, rốt cục minh bạch chênh lệch, uy danh Tinh Phong quốc đệ nhất nhân và truyền thuyết của đối phương tuyệt không phải giả dối hư ảo
Chém giết một lão quái Nguyên Đan Tử Tiêu quốc, trên mặt Từ Huyền cũng không có bao nhiêu thay đổi, phảng phất như đây bất quá là một chuyện rất bình thường.
- Hơn mười vạn đại quân Tử Tiêu quốc bị diệt, nếu như lại vẫn lạc một hai vị cường giả Nguyên Đan, nó trở thành tổn thương sâu sắc, ít nhất tương lai trong trăm năm, Tử Tiêu quốc khó có thể nghĩ đến chuyện tiến công Tinh Phong quốc.
Từ Huyền nhất cổ tác khí, sát khí chảy xiết, tiếp tục đuổi giết mỹ nhân áo đen kia.
Mỹ nhân áo đen tên là "Hạ Nghiên", là tông chủ siêu cấp đại phái Ma tông của Tử Tiêu quốc, thống lĩnh Đế Quốc Lục Đại Ma tông, tu vi địa vị siêu nhiên!
Tình huống liên quan đến nàng, Từ Huyền trước khi khai chiến, từ Sở Đông cũng biết được đại khái.
- Thực lực của nàng so với lão giả râu bạc vừa rồi dương như mạnh hơn nửa trù.
Thời điểm Từ Huyền đuổi giết, cảm thấy một chút chật vật, nhưng cũng sẽ không dễ dàng buông tha.
Tông chủ Hạ Nghiên kia nghiến chặc hàm răng, thúc dục bí thuật, không để ý giá lớn, kéo dài khoảng cách với Từ Huyền.
Trong nội tâm nàng ám buông lỏng một hơi:
- May mắn tốc độ của đối phương cũng không quá nhanh, nếu không chính mình căn bản không có cơ hội chạy trốn.
Cứ như vậy, hai người một trước một sau, hướng Tử Tiêu quốc bay đi, dần dần bay đến bên ngoài biên giới.
Từ Huyền kiệt lực vận chuyển huyết mạch bí thuật đề thăng tốc độ, nhưng căn bản đuổi không kịp tông chủ Hạ Nghiên.
Tu vi của hắn dù sao cũng chưa đạt tới Nguyên Đan kỳ, tốc độ lại không phải là sở trường của mình.
Thời điểmTừ Huyền cân nhắc, phải chăng nên thi triển Thần Hỏa Kim Cương tiếp tục đề thăng sức bật, tông chủ Hạ Nghiên đã bay ra hơn bốn mươi năm mươi dặm.
Ồ?
Từ Huyền cảm thấy ngoài ý muốn, trong lòng vui vẻ, chẳng lẽ nguyên khí của nàng chống đỡ hết nổi?
Nhưng một khắc sau, phía trước lại dâng lên một cổ khí tức cấp Nguyên Đan cường đại, so với tông chủ Hạ Nghiên còn muốn hơn, cơ hồ có thể đánh đồng cùng côn vân đệ nhất nhân Đông Phương Quân ngày trước.
- Hạ Nghiên tông chủ, ngươi bị thương? Đến cùng là đã xảy ra chuyện gì? Bổn tông dẫn đầu ba vạn viện binh đi Thiên Nhiên Linh hồ, trên đường đột nhiên gặp phải phong bạo sơn hồng, tử thương trầm trọng, nên đặc biệt tới đây dò xét.
Phía trước, bay tới một vị thanh niên đồng tử màu lam, thân mặc xuyên vân ti vũ, bay tới trước mặt.
Vừa thấy được thanh niên đồng tử màu lam, Hạ Nghiên tông chủ lập tức thở phào một hơi, ngữ khí gấp gáp mà nói:
- Đại sự không tốt, bên ta gặp phải tiên pháp cấm kị, toàn quân bị diệt, hiện giờ lại có cường địch Phong Quốc truy sát, Phùng tông chủ bị diệt, ta cũng không địch lại, ngươi tới thật đúng lúc a!
Từ Huyền cấp tốc đuổi theo, xa xa chứng kiến Hạ Nghiên cùng một người khác trao đổi thần thức, hiển nhiên thanh niên vũ bào kia là cường viện đến từ Tử Tiêu quốc.
Quốc lực Tử Tiêu quốc còn hơn gấp đôi côn vân quốc ngày xưa, số lượng cường giả cấp Nguyên Đan chắc chắn sẽ không chỉ có ba cái.