Mỗi cất cao một phần, lực lượng và khí lực khí thế của Từ Huyền lại tăng thêm một phần.
Một khắc này, vô số tu giả ở Côn Vân Quốc Đô đều thấy được một màn kinh người như vậy.
Mắt thấy hư ảnh trên đám mấy kia dùng phương thức đáng sợ kinh tâm cất cao tăng trưởng.
Chỉ trong một lần hô hấp, khí lực màu vàng của Từ Huyền dẫn động rung trời gào thét nổ đùng, cất cao đến hơn một trượng.
Một trượng tương đương với ba mét, đã xa xa cao hơn nhân loại bình thường rồi.
Hơn nữa, khí lực của Từ Huyền vẫn còn cất cao, cho đến tăng lên tới một trượng năm, mới dần dần biến chậm.
Mà lúc này đây, lực lượng và uy thế hắn có được đều tăng phúc đến tình trạng đáng sợ.
Đông Phương Bá thân ở đối diện sắc mặt trắng bệch, tốc độ tăng phúc và uy thế của Từ Huyền, so với hắn khủng bố hơn nhiều lắm.
- Rất vinh hạnh, lấy ngươi ra để thử Thần Hỏa Kim Cương ta vừa tìm hiểu.
Trong con mắt đỏ thẫm của Từ Huyền bắn ra hàn ý nhiếp hồn kinh tâm, một quyền ngang nhiên đánh qua.
Chỉ một thoáng, lấy Từ Huyền làm trung tâm, trong thiên địa vang lên vô số viêm ôm liệt phong gào thét nổ vang, cuồng bạo cương liệt, phảng phất giống như có vô số núi lửa bạo tạc nổ tung, hắn hiện lên vẻ đỏ bừng, thân hình bị thần hỏa hư ảnh quanh quẩn như một Đại La Kim Cương.
Phanh --
Một tiếng trọng lay, văng tung tóe núi sông, Đông Phương Bá kêu thảm một tiếng, thân thể huyết nhục mơ hồ, gần như bị đánh tan, trong nháy mắt bay ra bên ngoài hơn mười dặm
Bầu trời đêm vương đô, tĩnh mịch một mảnh.
- Chiêu thứ chín
Thẳng đến đến khi một thanh âm âm vang như chuông lớn từ tiểu cự nhân như Kim Cương kia truyền đến.
- Chiêu thứ chín
Thẳng đến khi thanh âm này từ hư không giao diện trên tầng mây truyền xuống, vô số tu giả trong Côn Vân vương cung mới hoàn toàn thanh tỉnh, một mảnh xôn xao oanh động, khiếp sợ toàn trường.
Đại đa số tu giả, vẻ mặt hoảng sợ nhìn thân ảnh Kim Cương trong tầng cương phong loạn lưu kia.
Thân thể Từ Huyền đỏ bừng như đèn lung, quanh thân quanh quẩn một tầng hư ảnh phiếm kim xích hồng, nương theo một hồi liệt phong viêm lực kinh tâm động phách.
Cổ lực lượng này, nguyên bản là huyết mạch bí thuật lấy hỏa chi tâm làm đầu mối then chốt thúc dục, khiến cho sức bật toàn bộ phương vị của Viễn Cổ Thể Tu đều được tăng phúc rất lớn, lại sinh ra loại viêm lực chi uy cuồng bạo rung chuyển Thiên địa như vậy.
Đương nhiên, Thần Hỏa Kim Cương vốn lấy cơ sở từ huyết mạch bí thuật cua Từ Huyền dung hợp với hai loại thần thông là Đại La Kim Cương và Cự Đại Hóa Thần Thông.
Thần Hỏa Kim Cương dung hợp huyết mạch và bí thuật sáng tạo ra có thể khiến thân thể biến hóa cực lớn, khiến khí lực cường hóa thêm một bước, tăng phúc lực lượng, gia tăng sức bật.
Thần Hỏa Kim Cương chi lực, vẻn vẹn chỉ một quyền đã đánh bay Đông Phương Bá ra hơn mười dặm, trọng thương trí mạng, thân thể không thành hình người, huyết nhục mơ hồ.
- Thiếu chủ!
- Bá nhi!
Cao tầng Đông Phương gia một mãnh hỗn loạn.
Người đầu tiên nghĩ cách cứu viện chính là Đông Phương Quý, luận quan hệ huyết thống, hắn và Đông Phương Bá thân thiết nhất.
Từ Huyền cố tình bổ xuống một quyền, lại rồi đột nhiên cảm nhận được một cổ khí tức cường đại áp bách từ phía dưới đánh úp lạ liền rùng mình một cái .
Bá XÍU... UU!!
Một thân ảnh màu tím đen cao lớn, hiện thân ở đoạn hư không giữa Từ Huyền và Đông Phương Bá, khu vực bốn phía lâm vào một mảnh kinh hãi không hiểu.
Người đến là một lão giả, mặc áo sợi tử hắc huyền tằm, thần sắc đạm mạc, ánh mắt như đao phong, như Ma Thần sừng sững giữa tinh không.
Đối mặt với Đông Phương Quân Côn Vân tu giới đệ nhất nhân, cho dù là Từ Huyền dưới trạng thái Thần Hỏa Kim Cương cũng phải kiêng kị vài phần.
Lần trước ở Bắc Phong trọng thành, vội vàng giao thủ với Đông Phương Quân. . . Từ Huyền bị thương không nhẹ, khó có thể đánh giá được thực lực đỉnh phong của đối phương.
Đều là tu giả có huyết mạch truyền thừa thuần chánh nhất của Đông Phương gia, nhưng Đông Phương Quân này vô luận tu vị, hỏa hầu, đều hơn Đông Phương Bá không chỉ một cấp độ.
Đông Phương Bá cưỡng ép tiến vào Ngưng Đan hậu kỳ còn có thực lực như vậy, vậy thì Đông Phương Quân sẽ ra sao?
- Đại trưởng lão cần gì vẽ vời cho thêm chuyện, Đông Phương Bá chịu một quyền của ta, toàn thân kinh mạch cốt cách, cơ hồ nát bấy, từ nay về sau không khác gì phế nhân cả, sao không để cho ta thuận tay đẩy thuyền. . . cho hắn một cái kết thống khoái chứ?
Từ Huyền ánh mắt có chút lập loè, khóe miệng nhếch lên một tia cười trào phúng.
Đồng thời khi xa xa giằng co với Đông Phương Quân, quanh thân Từ Huyền thần hỏa hư ảnh rít gào nổ tung, dần dần thu liễm, khí lực như Kim Cương cũng chậm rãi khôi phục lại như bình thường
Huyết mạch bí thuật Thần Hỏa Kim Cương tiêu hao đối với nguyên khí máu huyết rất lớn, nếu đã không có cơ hội đánh thêm một quyền nữa, vậy thì Từ Huyền dứt khoát giữ lại một chút nguyên khí.
Đông Phương Quân nghe vậy, khuôn mặt có chút run rẩy một chút, trong đồng tử lạnh như băng chớp động lên sát cơ và cừu thị nồng đậm, nhưng cũng có vài phần kiêng kị.
Ở sâu trong đáy lòng, hắn tự nhiên đối với Từ Huyền hận thấu xương, đến mức muốn băm thây vạn đoạn.
Nhưng mà thân ảnh cao ngất đứng ở trước mặt hắn, dĩ nhiên ở vào cấp độ đỉnh phong nhất Côn Vân, Thần Hỏa Kim Cương chi uy, đủ để khiến lòng hắn rung động. Hơn nữa Từ Huyền người này, trong tay còn có rất nhiều át chủ bài, thí dụ như con rối tên hề lúc trước. . . Hoàn toàn thâm bất khả trắc.
Rất nhanh, người Đông Phương gia dàn xếp tốt cho Đông Phương Bá đang huyết nhục mơ hồ, vài tên dược sư, trán đổ mồ hôi liên thủ trị liệu với nhau.
Đông Phương Bá bất tỉnh nhân sự. . . Khí tức yếu ớt, dưới sự hợp lực cứu trị của mấy danh y mới miễn cưỡng duy trì được sinh cơ, không có chết đi.
Trong hoa viên hoàng cung, rất nhiều cường giả trên mặt còn lộ ra rung động và hồi hộp, nỗi lòng thật lâu khó có thể bình phục, đại bộ phận cường giả đều nhao nhao nghị luận.
- Từ Huyền này cũng thật đáng sợ, mười chiêu định thắng bại, thật sự bị hắn làm được.
- Đông Phương Bá tuy rằng xưng hùng trong Côn Vân tứ kiệt, nhưng so sánh với Từ Huyền căn bản không phải một cấp độ.
- Đông Phương Bá kia rõ ràng đã dùng qua bí dược, trong thời gian ngắn thực lực tăng vọt, còn hơn cả lão quái Nguyên Đan sơ kỳ phổ thông, nhưng ở trước mặt Từ Huyền cũng không chống được mười chiêu.
Trên trận rất nhiều đan đạo cường giả đều sợ hãi thán phụcm sợ hãi với thực lực của Từ Huyền.
Nếu quyết chiến giữa hai người là công bình công chính, Từ Huyền cho dù còn hơn Đông Phương Bá, như vậy cũng chỉ trong dự liệu của mọi người, không có gì ngạc nhiên đáng nói.
Nhưng Từ Huyền cũng không đi đường tầm thương, tuyên bố "mười chiêu định thắng bại" cơ hồ hoàn toàn không có khả năng, mà từ đầu đến cuối vẫn siêu nhiên thong dong, đứng ở trên một điểm cao, dù cuối cùng Đông Phương Bá bộc phát ra thực lực khiến Nguyên Đan lão quái kinh hãi thì ở trước mặt hắn vẫn không chịu nổi một kích.
- Thắng, Từ sư đệ vậy mà thắng!
Nhạc Phong kích động không thôi, khó có thể hình dung tâm tính giờ khắc này.
Đổng Băng Vân thần sắc phức tạp, khóe miệng không khỏi nổi lên một tia đắng chát: không nghĩ tới vẫn bị hắn làm được?
Giờ khắc này, nàng đã không dám hoài nghi khả năng Từ Huyền ngày sau có thể chủ đạo tiêu diệt Đông Phương gia nữa.
- Dọa hỏng ta rồi... Hắn cuối cùng cũng không khiến ta thất vọng.
Tử Tiêu công chúa thở phào một hơi, trên mặt bộ dáng vẫn còn sợ hãi, đôi mắt dễ thương quay lại, nhìn về phía Từ Huyền đang đáp xuống đất, dị sắc sóng gợn sóng gợn, mừng rỡ không thôi.
Lúc đầu khi ở Bát Hoang Sa Mạc thiếu niên kia đã nhiều lần chế tạo kỳ tích, hóa không thể thành có thể, chưa bao giờ làm cho nàng thất vọng cả.
Cho dù cách xa nhau vài chục năm, giờ gặp lại, đối phương vẫn như vậy.
Chẳng biết tại sao, trong lòng nàng ngoài phức tạp ra, lại hiện ra vô lực thật sâu nữa.
Tuế nguyệt trôi qua, quan hệ vi diệu giữa nàng và Từ Huyền tựa hồ nhất trần không biến. Nàng vẫn là người con gái yếu ớt cần được bảo vệ ngày xưa, mà Từ Huyền vẫn là người giữ vị trí cường thế như cũ.
- Hay cho mười chiêu định thắng bại!
Tử Tiêu Quốc Sư vỗ tay mà cười:
- Từ Huyền, xem ra vinh hạnh đặc biết Côn Vân tu giới tân tú đệ nhất nhân, không phải ngươi thì không còn ai nữa rồi.
Đối với bình luận này, trên trận không người nào dám không phục.
- Quốc sư nói đúng.
Thái Hoàng trưởng lão đồng ý, đè xuống sóng to gió lớn trong lòng, trên mặt cố nặn ra vẻ tươi cười:
- Lấy thực lực của Từ đạo hữu, không nói đến tân tú đệ nhất nhân, cho dù phóng mắt khắp toàn bộ Côn Vân tu giới, kể cả tất cả cường giả thế hệ trước, đều là số một số hai. Chỉ sợ vị trí Côn Vân đệ nhất nhân cũng phải xem lại một phen rồi.
Nói xong lời cuối cùng, Thái Hoàng trưởng lão, còn hữu ý vô ý liếc qua Đông Phương Quân.
Trên trận lại lần nữa yên tĩnh, chợt nhấc lên sóng to gió lớn.
Nhìn chung Côn Vân tu giới, trong thế hệ trước, thực lực thái hoàng thực lực của Thái Hoàng trưởng lão, dù cho không phải mạnh nhất, nhưng ít ra cũng là nổi tiếng Top 3, hơn nữa tư lịch của lão cũng nhiều nhất.
Hắn đã nói lời nói này, có thể thấy được thực lực Từ Huyền đã có khả năng rung chuyển địa vị vô địch của Đông Phương Quân Côn Vân đệ nhất nhân rồi.
Sở Đông ở một phương Hoàng tộc khóe mắt mỉm cười, vẻ mặt vui mừng: mười chiêu định thắng bại, Từ Huyền gánh chịu phong hiểm lớn lao, cần có phách lực không thể tưởng tượng, mà cuối cùng hắn lại thành công, hiệu quả cực kỳ rõ ràng, uy danh địa vị bay thẳng lên, đạt tới cùng cấp độ với Côn Vân đệ nhất nhân.
Tu giả Đông Phương gia sắc mặt đều rất là khó coi.
Đông Phương Quân, mặt âm trầm, không nói một lời, trong mắt Đông Phương Quý vẫn còn thấy cừu hận, nhìn chằm chằm vào Từ Huyền, nhưng cũng không thể che dấu được kiêng kị và bất đắc dĩ trong lòng.
Rất nhanh, Tử Tiêu Quốc Sư mỉm cười nhìn qua Từ Huyền:
- Địa vị Côn Vân Tân Tú đệ nhất nhân đã không thể hoài nghi. Theo như hứa hẹn, Tử Tiêu ta đáp ứng gả công chúa cho ngươi.
Lời vừa nói ra trên trận một mảnh lắc lư.
Trên người Từ Huyền phản phất bao phủ vô số quầng sáng, thừa nhận đông đảo ánh mắt hâm mô ghen ghét.
Mà cao tầng Đông Phương gia và hoàng tộc đều vẻ mặt khẩn trương, đồng thời trong mắt cũng lộ ra một chút bất đắc dĩ.
Lấy thực lực hiện giờ của Từ Huyền mà xem, một khi Tử Tiêu Quốc toàn lực ủng hộ, cho dù Đông Phương gia và hoàng tộc liên thủ cũng rất khó thủ thắng.
Giờ khắc này, Tử Tiêu công chúa cúi đầu xuống, mặt như rặng mây đỏ, con mắt vụng trộm nhìn qua Từ Huyền được mọi người chú mục, bàn tay trắng nõn nắm lấy mép váy, tâm hồn thiếu nữ nhảy lên như hưu.
- Cái này quả thật là một chuyện trọng đại, Từ mỗ phải đi về cân nhắc mấy ngày đã.
Từ Huyền phảng phất sớm có đoán trước, không rảnh suy tư đáp.
- Tốt, bổn quốc sư cho ngươi ba ngày cân nhắc.
Tử Tiêu Quốc Sư có chút mỉm cười, so sánh với thái độ cường thế cự tuyệt liên hồn thì lần này ít nhất cũng có chỗ trống để qua lại.
Đông Phương Quân và Thái Hoàng trưởng lão, cũng đều hơi buông lỏng một hơi, đối với quyết định của Từ Huyền rất là khó hiểu.
Màn đêm buông xuống, tiệc tối chấm dứt, chúng cường giả bên trong đô thành rời khỏi hoàng cung, tiếng nghị luận không ngừng vang lên.
Có thể đoán trước, từ sau ngày hôm nay, danh tiếng Từ Huyền sẽ được kéo lên, trở thành cấp độ đứng sừng sững ở đỉnh phong Côn Vân tu giới.
Phản hồi điểm dừng chân, Từ Huyền rất nhanh gặp mặt Sở Đông.
- Dựa theo kế hoạch, ta đã thành công trì hoãn thời gian.
Khóe mắt Từ Huyền mang theo vui vẻ.
- Hết thảy thuận lợi, thậm chí còn kinh hỉ ngoài ý liệu, liên hôn không phải lựa chọn chốt. Kế tiếp vì tương lai xa hơn, chúng ta phải mời Đông Phương Quân và Thái Hoàng trưởng lão những người này...
Trong ánh mắt thâm thúy của Sở Đông xẹt qua một đạo tinh quang, ngưng mắt nhìn phương xa, tựa hồ xuyên thủng khe hở thời không.
Từ Huyền nhẹ gật đầu, hiển nhiên cũng minh bạch chuyện này.
Ngay tại đêm đó, hai phong thư hàm được bí mật truyền lại đến cao tầng Côn Vân hoàng tộc và Đông Phương gia.
Đêm khuya hôm sau, trong một phủ đệ vắng vẻ của Côn Vân Quốc.
Từ Huyền và Sở Đông, ngồi ở tiểu đình bên trong, còn có bốn cái ghế không nữa.
Sưu sưu --
Đột nhiên, từ chỗ sâu trong nguyệt dạ bay tới hai người, theo thứ tự là một hoàng bào thanh niên, đẹp đẽ quý giá chính khí, khí vũ hiên ngang, mặt khác là một vị lão giả thanh sam râu bạc trắng, khí tức mịt mờ, như một giếng cổ thâm bất khả trắc vậy.
- Thái Hoàng trưởng lão, quốc quân, mời ngồi.
Sở Đông đứng dậy đưa tay, trên mặt vui vẻ.
Côn Vân Quốc quân và Thái Hoàng trưởng lão sắc mặt phức tạp nhìn Sở Đông, tùy ý khách sáo hai câu, liền bắt đầu chờ đợi.
Lại qua một lát, trong hư không truyền đến khí tức phá khôngthâm trầm kinh hãi.
XÍU... UU! Bá bá!
Một thân ảnh cao lớn màu tím đen và một nam tử tóc dài mang mặt nạ vàng xuất hiện.
- Đông Phương Đại trưởng lão, còn có... Vô Song Điện Vương, nhị vị cuối cùng đã đến.
Lúc ánh mắt Sở Đông rơi xuống Kim Điện Vương lúc, hơi có chút ngoài ý muốn.
Hiển nhiên hắn đoán người đến là Đông Phương Quý, nhưng không ngờ lại là vị Vô Song Điện Vương này.
- Từ minh chủ hôm nay phong quang vô hạn, đạt được công chúa ưu ái gả cho, được Tử Tiêu Quốc che chở, chẳng khác nào cá chép nhảy Long Môn, sao còn nghĩ đến những người chúng ta thế.
Con mắt lạnh như đao phong của Đông Phương Quân dừng lại trên người Từ Huyền trên người, mơ hồ có vài phần địch ý và sát cơ.
- Nếu Từ mỗ đáp ứng liên hôn, còn có thể tìm chư vị sao?
Từ Huyền hỏi lại cười cười.
Mấy người ở đây, đều hai mặt nhìn nhau.
Rốt cục, Vô Song Điện Vương trầm mặc thật lâu mở miệng, thanh âm réo rắt mà giàu từ tính, lại khiến cho hào khí trên trận trì trêh:
- Từ minh chủ lần này không mang theo Nhiếp Hàn, chẳng lẻ không sợ chúng ta song phương liên thủ... Lưu ngươi lại sao!
Ở một phủ đệ cũ nát không biết tên trong thủ đô, mấy đại nhân vật nắm giữ vận mệnh muôn dân trăm họ Côn Vân tu giới hàng lâm.
Thái Hoàng trưởng lão, Đông Phương Quân, Từ Huyền, đại biểu cho người cầm quyền ba cổ thế lực cường đại nhất Côn Vân Quốc.