Thời khắc mấu chốt, Đông Phương Bá quát lên một tiếng lớn, hai tay song song B-A-N-G... GG một tiếng, nhún ra ngoài như dây cung, trong thời gian ngắn sinh ra kim xán hư quang cuồng bạo hủy diệt, Ám tử sát lực khiếp ngươi như Ác Long rời tổ, dùng công thay thủ, cùng Từ Huyền đối chiến một chỗ.
Băng bành --
Trong tiếng bạo nổ kinh thiên, thân thể Đông Phương Bá bị một chưởng kia chấn ra hơn mấy trăm trượng, khóe miệng tràn ra một mảnh vết máu.
- Bá nhi!
- Đông Phương thiếu chủ!
Trong hoa viên hoàng cung, người Đông Phương gia ngay ngắn hướng biến sắc.
Đông Phương Quý còn đứng thẳng lên.
- Ha ha, hai chiêu!
Thanh âm bình thản của Từ Huyền truyền đến, cũng không lập tức xuất kích, trên người nổi lên loại hồng thấu hư quang kia dần thu liễm ảm đạm, nhưng hỏa chi tâm lại đập nhanh, thân thể huyết nhục như đang sôi trào vậy.
Phanh phanh! Phanh phanh...
Thanh âm tim đập mạnh mẽ hữu lực kia thúc dục huyết mạch hỏa nguyên, vô cùng rõ ràng truyền đến từ trên người Từ Huyền.
- Khó có thể tin đây là khí lực nhân loại có thể có được...
Bọn người Tử Tiêu Quốc sư và Vô Song Điện Vương thần sắc dị thường.
Giờ khắc này, thực lực mà Từ Huyền triển lộ ra, nghiễm nhiên áp Đông Phương Bá một bậc.
Chỉ trong hai chiêu, Đông Phương Bá đã bị thương.
Lúc này, không ít tu giả vốn linh lòng nghi vấn không khỏi thầm nghĩ, hứa hẹn "mười chiêu định thắng bại" trước kia của Từ Huyền cũng không hoàn toàn là cuồng vọng tự đại.
Trên cơ sở khí lực cường đại của Kim Bá Vương Thể, Từ Huyền lại ngộ ra huyết mạch bí thuật tăng lớn sức bậc bực này, thực lực của hắn, đã vượt qua Nguyên Đan sơ kỳ lão quái bình thường rồi.
Bọn người Đông Phương Quý, Lục Bào lão ma trước kia vốn cùng cấp độ đã bị bỏ qua non nửa cấp độ.
NGAO!
Đông Phương Bá gào thét một tiếng, trong ám tử sát quang quanh quẩn quanh thân thể chảy ra một tầng huyết khí kinh tâm, ma sát quang khí càng tăng lên vài phần, thân hình xông lên như Ma Vương.
Ám dạ hư không kia, ẩn ẩn nhiễm lên một tầng Huyết Quang, ma sát khí, như mây đen bao phủ, bạo ngược kinh tâm, cũng lộ ra một hồi mùi tanh huyết sát khiến người kinh hãi.
Đông đảo tu giả bên dưới có một bộ phận, biết vậy nên thân thể không khỏe, sắc mặt tái nhợt.
- Đây là trong thời gian ngắn toàn lực nghiền ép huyết mạch, bằng được với tình trạng của Thuỷ tổ.
Trong mắt Đông Phương Quân hiện lên một tia kinh hỉ hưng phấn.
Giờ phút này uy thế khí tức mà Đông Phương Bá triển lộ ra, cơ hồ đã tiếp cận với hắn.
Từ Huyền sắc mặt khẽ biến, chợt khôi phục thần thái không chút sợ hãi, nhẹ hít một hơi, dùng "Hỏa chi tâm" làm hạch tâm suối nguồi, toàn thân huyết nhục như thiêu đốt lên, lúc này đây, cả người hắn óng ánh sáng lên, không chỉ giới hạn ở một bộ phận, quanh thân bồi hồi nổi lên một hồi thanh âm kinh hồn như liệt phong viêm hỏa rít gào.
- Không đúng, không đúng chỗ nào!
Nhìn qua Từ Huyền thần sắc bình tĩnh siêu nhiên, Đông Phương Quân thần sắc bỗng nhiên biến đổi, nhớ lại toàn bộ quá trình từ khi chiến đấu đến nay, đột nhiên cảm giác không đúng chỗ nào đó.
Lúc này Đông Phương Bá thúc dục huyết mạch chi lực đến mức tận cùng, cơ hồ bằng được với tình trạng của Đông Phương Viễn Cổ thuỷ tổ, cổ khí tức cấm kị và uy năng này, đủ để khiến tất cả Nguyên Đan lão quái trên trận đều biến sắc.
Chỉ sợ ngoại trừ Đông Phương Quân và Tử Tiêu Quốc Sư ra, những Nguyên Đan lão quái khác trong Côn Vân Quốc đều phải sinh lòng kiêng kị, không dám đối chiến.
Từ Huyền lúc này, cũng thúc dục lực lượng huyết mạch đến mức tận cùng.
Thế nhưng mà, hắn mặc dù là đời thứ nhất mở ra huyết mạch, nhưng thời gian ngắn ngủi, so với Đông Phương Bá thông qua bí thuật tăng độ tinh khiết huyết mạch đến cấp bậc Thuỷ tổ thì phải kém sắc hơn nhiều.
Nhưng thanh niên nam tử nói có thể chiến thắng trong vòng mười chiêu kia thần sắc vẫn trấn định như cũ, mơ hồ có vài phần thái độ siêu nhiên.
Trong số tu giả đang xem cuộc chiến bên dưới, Đông Phương Quân là người trước tiên phát giác ra không đúng chỗ nào.
Từ đầu đến cuối, Từ Huyền như đã tính trước kỹ càng, bình tĩnh siêu nhiên, vẫn một mực khống chế cục diện, gắt gao áp chế Đông Phương Bá.
Đông Phương Quân đã phát giác được vấn đề, nhất thời không biết làm sao.
Ngay trong sát na tiếp theo, huyết sát tử quang phô thiên cái địa đan vào một một tấc hư không giao diện trong phạm vi mười trượng, sát khí huyết quang cuồng bạo hủy diệt, quấn quanh vặn vẹo, chợt trong hư không truyền một tiếng chấn minh, thanh âm cực lớn từ xa cũng có thể nghe được.
Huyết sát khi tức xâm nhập vào tâm linh huyết nhục chỉ được một lát đã bị lực lượng càng cuồng bạo cương liệt hơn thay thế.
Hô oanh --
Trong hư không giao diện bộc phát một hồi quang hoa xích hoàng tinh, như một tòa núi lửa ngàn trượng bỗng nhiên vỡ vụn thành ngàn vạn mảnh.
Trong một tiếng kêu đau đơn, thân ảnh tóc tím độc nhãn của Đông Phương Bá lảo đảo trong rút lui vài chục bước, sắc mặt âm trầm biến ảo, khí sắc không tốt lắm, rất khó coi.
Đằng bá!
Một thân ảnh anh vĩ đứng thẳng khác, dưới liệt phong viêm hoa rít gào quanh quẩn, phiêu phiêu bay đến một nơi khác, thần thái cử chỉ, đều lộ ra nhàn nhã thích ý.
- Ha ha, đã chiêu thứ tư rồi, Đông Phương Bá, ngươi so với trong tưởng tượng của ta còn mạnh hơn không ít đấy.
Từ Huyền mỉm cười, vận dụng thi triển mỗi một tấc lực lượng trong cơ thể đều đạt đến mức tuyệt hảo, loại thái độ này khiến người phải giật mình.
Cao thấp đã phân.
Từ Huyền vẫn đang chiếm cứ thượng phong, mỗi một lần va chạm công kích, đều có thể khiến Đông Phương Bá tăng thêm một phần thương thế.
Giờ khắc này, Đông Phương Quân tâm thần run lên, gắt gao chằm chằm nhìn chằm chằm vào Từ Huyền đang phiêu phù trong hư không, ngữ khí tối nghĩa mà nói:
- Nguyên. . . Nguyên Đan kỳ. . .
Nguyên Đan kỳ!
Chẳng lẽ Từ Huyền trong một tháng ngắn ngủi, tu vị đã tăng lên tới cấp độ đan đạo bước thứ hai rồi sao?
Tuyệt đối không có khả năng!
Thái Hoàng trưởng lão ngồi bên cạnh lắc đầu liên tục.
Tu vị của Từ Huyền ngay cả Ngưng Đan trung kỳ đỉnh phong cũng không đạt tới, làm sao có thể đột phá nhanh vậy được.
- Thì ra là thế... ý cảnh của hắn đã đạt đến Nguyên Đan kỳ, vừa mới bắt đầu còn có chỗ che dấu, sau đó mới dần dần buông tay buông chân.
Tử Tiêu Quốc Sư, vuốt râu mỉm cười.
Đơn thuần cấp độ ý cảnh, Từ Huyền đã bằng được Nguyên Đan sơ kỳ.
Bởi vì có cảm ngộ từ trí nhớ kiếp trước, ý cảnh cấp độ của Từ Huyền bình thường đều vượt qua tu vị nguyên lực, cấp bậc khí lực của bản thân.
Khi vừa quay về Côn Vân, cấp độ ý cảnh của Từ Huyền bất quá chỉ là Ngưng Đan hậu kỳ, so sánh với thực lực đáng sợ của bản thân hắn, cũng không đáng nhắc tới.
Thế nhưng mà ngày nay, hắn liên tục tìm hiểu nhiều loại huyền áo và bí thuật huyền ảo thâm ảo kiếp trước, ý cảnh lần nữa đột phá, đạt tới cấp bậc Nguyên Đan sơ kỳ.
Trái lại, tu vị cấp độ của Đông Phương Bá trong thời gian ngắn, bị cưỡng ép hiếp tăng lên tới Ngưng Đan hậu kỳ, nhưng cảnh giới của hắn lại bất ổn.
Cái này cũng khiến cho Từ Huyền từ khi chiến đấu đến nay vẫn đứng ở một điểm cao, ở vào một cấp độ siêu nhiên, cơ hồ là dùng phương thức đùa giỡn để đại chiến với Đông Phương Bá,
Đằng sau mười chiêu định thắng bại, cũng không phải là biểu hiện của tự tin và cuồng vọng.
Nghe được quốc sư thấp giọng đánh giá, chúng cường giả trên trận không khỏi hít một hơi lãnh khí.
Từ Huyền bản thân chỉ có tu vị Ngưng Đan trung kỳ, nhưng cấp độ cảnh giới lại vượt qua đến cấp độ Nguyên Đan kỳ.
Dưới loại tình huống này, Từ Huyền về cơ bản có thể đứng ở thế bất bại.
- Bất quá, nếu là mười chiêu thì vẫn có độ khó không nhỏ.
Trong đôi đồng tử đen kịt như đêm tối của Vô Song Điện Vương xẹt qua một tia dị sắc, sinh ra thần sắc mong đợi.
- NGAO ah. . . Ta không tin!
Phía trên tầng mây lại truyền tới thanh âm gào thét lạnh như băng của Đông Phương Bá, một cánh tay gần như hóa thành huyết hồng, Huyết Sát từ sắc đầy trời đan vào quấn quanh, hóa thành vô số xạ tuyến, phô thiên cái địa phóng tới Từ Huyền.
- Tròn năm chiêu.
Một thanh âm bình thản vang lên.
Đằng XÍU... UU!!
Một đạo thân ảnh đỏ thẫm rực rỡ mang theo uy thế liệt phong thần hỏa, dùng phương thức cơ hồ như dã man phá tan huyết mạch bí kỹ đáng sợ kia, Huyết Sát chi lực ở phụ cận nhanh chóng tan rã, bị chấn cho bong ra từng mảnh.
BA~ bành băng --
Lại một vòng ngạnh bính, Đông Phương Bá rút lui ra vài chục trượng, kêu rên một tiếng, lại tăng thêm một phần thương thế.
Năm chiêu đã qua, Đông Phương Bá bị thương không nhẹ.
Nhưng cách mười chiêu định thắng bại vẫn còn khá xa..
Dù sao, Từ Huyền chỉ ngăn chặn Đông Phương Bá, cũng không có được ưu thế áp đạp, có thể trong dăm ba chiêu diệt sát đánh bại đối phương.
- Từ Huyền! Không nghĩ tới ngươi lại mạnh như vậy! Đông Phương Bá ta thừa nhận, không phải là đối thủ của ngươi. Nhưng nếu chỉ mười chiêu thì..., ngươi quá tự đại cuồng vọng rồi....
Trong đồng tử màu tím đen của Đông Phương Bá, Huyết Quang lan tràn, bộ mặt nhiễm lên một tầng Tử Sát huyết khí, dữ tợn đáng sợ, như ma vật thời kỳ thượng cổ vậy.
Đồng thời khi Huyết Quang lan tràn, bên ngoài thân Đông Phương Bá còn mơ hồ bốc lên một tầng tro khí quỷ dị.
- Chuyện gì xảy ra, tên này sao được tăng cường lớn như vậy?
Từ Huyền thầm giật mình.
Trong đầu, truyền đến thanh âm cười nhạo của tàn hồn kiếp trước:
- Bí dược tăng lên công lực trong cơ thể hắn bắt đầu phát tác. . .
Bí dược?
Từ Huyền tâm thần rùng mình, dưới tình huồng quyết đấu công bình, Đông Phương Bá sử dụng bí dược, cái này đồng nghĩa với ăn gian.
Nhưng giờ hắn đã mở miệng ra nói mười chiêu phân thắng bại, dù biết rõ như thế, cũng không thể tự tổn uy danh, vạch phá đối phương được. Nếu vậy thì hiệu quả lúc trước cũng sẽ không còn lại gì.
BA~ bành oanh --
Trong hư không thân ảnh toán loạn, lại một vòng giao thủ, Huyết Quang và viêm lực nổ ra.
Lúc này thân hình Đông Phương Bá rút lui năm sáu bước, thân hình Từ Huyền cũng nhoáng một cái.
- Chiêu thứ sáu.
Thanh âm của Từ Huyền cũng không còn nhẹ nhõm như trước, nhưng trên mặt vẫn là một mảnh bình tĩnh như nước.
Chiêu thứ sáu!
Mười chiêu đã qua một nửa.
Đông Phương gia ở bên dưới có không ít đệ tử, bắt đầu phất cờ hò reo, trợ uy cho Đông Phương Bá.
Có thể mười chiêu phân định thắng bại hay không, kết quả này, trở nên càng ngày càng mơ hồ, khiến người chờ mong.
Liền thấy Tử sát huyền khí trên người Đông Phương Bá đã lan tràn đến phần dưới cổ.
Trong hư không thân ảnh lắc lư, lại một vòng giao thủ, huyết sắc quang vũ như như cuồng triều bộc phát oanh kích.
Rất nhanh, huyết vụ tử quang nổ tung, tro lưu xoay tròn nghiền nát.
Từ Huyền thân hình rời khỏi hai bước, ổn định thân hình. Đông Phương Bá rời khỏi ba bước, nhoáng một cái rất nhỏ.
- Chiêu thứ bảy, Thiếu chủ đang ở ưu thế hòa nhau!
Đệ tử Đông Phương gia điên cuồng hô hò hét.
Đông Phương Quân và Đông Phương Quý liếc nhau, lần lượt lộ ra dáng tươi cười.
Quả thật, luận thực lực, Đông Phương Bá đánh không lại Từ Huyền, nhưng có thần bí nhân kia thôi phát bí thuật, lại thêm tác dụng của bí dược nên đã bù đắp được rất nhiều.
Càng quan trọng hơn là, Từ Huyền này vô lễ, mười chiêu định thắng bại.
Hiện tại xem ra, khả năng mười chiêu định thắng bại càng ngày càng thấp.
- Ha ha ha •••••• Từ Huyền! Mười chiêu chỉ còn thừa lại ba chiêu cuối cùng, nhìn ngươi giãy dụa thế nào nữa?
Trong đôi đồng tử lạnh như băng của Đông Phương Bá lộ ra vô cùng trào phúng.
Còn thừa lại ba chiêu cuối cùng.
Sắc mặt Từ Huyền cũng hơi có chút khó chịu nổi. Lhông nghĩ tới Đông Phương Bá lại khó chơi như thế.
Theo lý thuyết, thương thế trước kia đủ để cho đối phương tổn thất chiến lực rất lớn, nhưng không biết kẻ này phục dụng bí dược gì, trong thời gian ngắn lại bỏ qua thương thế, thực lực lại từng bước được kéo lên, càng bị áp chế thì bùng nổ càng mạnh.
Phanh băng --
Trong hư không Huyết Quang chấn động, sát khí trùng thiên.
Đằng đằng đằng
~ Lúc này đây, Từ Huyền và Đông Phương Bá ngay ngắn hướng rời khỏi ba bước, đều kêu rên một tiếng.
Đã là chiêu thứ tám
Còn thừa lại hai chiêu cuối cùng. . .
Mọi người trên trận đều ngừng hô hấp, tim vọt lên đến cổ họng.
Trong mắt Tử Tiêu công chúa hơi nước mông lung, khóe mắt hồng nhuận phơn phớt, bàn tay trắng nõn cầm chặt mép váy, sinh lòng bi ai:
- Từ Huyền, ta muốn hận ngươi cả đời, ngươi vô lễ như thế, xem vận mệnh của ta là gì hả?
Nhạc Phong và Đổng Băng Vân, sắc mặt đều xiết chặt.
Trong đôi mắt đẹp trong trẻo nhưng lạnh lùng của Đổng Băng Vân lộ ra một tia phức tạp, lại có chút như trút được gánh nặng, nói nhỏ nói:
- Hắn tuy rằng nhiều lần tạo ra kỳ tích, bách chiến bách thắng, nhưng cuối cùng cũng không phải là thần.
- Đông Phương Bá chỉ là thông qua bí thuật và bí dược, tạm thời thôi phát ra thực lực như thế, dù là như thế đánh lâu thì Từ Huyền cũng rất có phần thắng, chỉ tiếc hắn quá vô lễ ...
Tử Tiêu Quốc Sư thở dài nói.
Thời khắc hai chiêu cuối cùng, Huyết Sát quang khí trên tầng mây nhuộm đỏ Thương Khung.
Ánh mắt mọi người, đều dừng lại trên thân hai người đối chiến kia.
- Nếu không động thật sự, ngươi có thể sẽ thua.
Trong đầu truyền đến thanh âm của tàn hồn kiếp trước.
- Từ Huyền, nhận thua đi! Thực lực của ta, còn có thể tăng lên một nửa, đừng nói là mười chiêu, coi như là hai mươi chiếu, 50 chiêu, cũng có thể gắng gượng qua...
Đông Phương Bá ánh mắt lạnh lùng, bắn ra Tử Huyết hàn quang kinh hồn.
- Tốt!
Từ Huyền sắc mặt dị thường hờ hững, hỏa chi tâm trong cơ thể lại rồi đột nhiên diễm quang sáng long lanh, phảng phất như bốc cháy lên, thân thể của hắn lại lần nữa như đèn lồng hồng thấu, liệt phong viêm hỏa gào thét bốn phía.
Trong nháy mắt, hắn phảng phất trở thành trung tâm của Viêm Hỏa thế giới cuồng bạo, bên ngoài thân dâng lên một đạo thần hỏa hư ảnh ánh vàng rực rỡ.
Đáng sợ hơn còn ở phía sau.
Đồng thời một khắc khi Kim Xích Viêm hư ảnh nhảy lên cao thì khí lực màu vàng của Từ Huyền cũng lăng không cất cao.
Một tấc, hai thốn, ba thốn ... nhanh chóng tăng trưởng.
Thân thể Từ Huyền như Viễn Cổ thần linh, cất cao lên như thần tích.