Quốc sư cũng không tin Từ Huyền có năng lực như thế, có thể mang đến tai nạn mang tính hủy diệt cho Tử Tiêu Quốc.
Không những hắn không tin, mà ngay cả Nhạc Phong đi theo cũng không tin, trong nội tâm thầm nghĩ, đây nhất định chỉ là một phen ngoan thoại của Từ sư đệ thôi.
Cho dù nghĩ như vậy, nhưng Tử Tiêu Quốc sư vẫn sinh ra lòng kiêng kị với Từ Huyền, đặc biệt là cổ uy thế rung chuyển thủy lực trong Thiên địa kia càng khiến tâm thần hắn bất an không hiểu.
Một loại trực giác nói cho hắn biết, nếu như cố ý là địch với nam tử trước mắt này, có lẽ thực sự sẽ mang đến cho Tử Tiêu Quốc tai nạn không thể đo lường.
Ngay khi hai người giằng co, hào khí áp lực đến mức tận cùng thì một thanh âm mềm mại truyền đến:
- Quốc sư, Từ đạo hữu, nhị vị chớ để tổn thương hòa khí.
Thanh âm nàng kia vang lên vào thời khắc này, biến ảo kỳ dị, không linh tươi mát như một nhạc khúc vậy.
Thấy vậy, khí tức trên người Từ Huyền và quốc sư đều triệt hồi lại, áp bách khủng bố trong lầu các cũng lăng không nhạt nhòa.
Nhạc Phong không khỏi thở phào một hơi, hắn tuyệt đối không ngờ tới, gặp mặt hôm nay sẽ đàm phán bất thành với sứ giả Tử Tiêu Quốc, loại tình huống này, đối với Trương Thiên Minh mà nói cũng không phải là một chuyện tốt.
- Công chúa vì sao không hiển lộ chân dung?
Trong mắt Từ Huyền lập lòe thần quang, ngưng mắt nhìn về phía bóng hình mông lung kia.
Đối với Tử Tiêu công chúa cao quý thần bí, cho dù là Từ Huyền cũng có vài phần hiếu kỳ.
- Từ đạo hữu thỉnh thứ lỗi, thời gian gần đây Phỉ Nhi thân thể không khỏe, không thể gặp khách. Hôm nào nhất định sẽ tự mình tiếp kiến Từ đạo hữu.
Tử Tiêu công chúa hơi áy náy cự tuyệt, nhưng trong giọng nói cũng có vài phần thành khẩn.
Từ Huyền tự nhiên sẽ không cưỡng cầu, tiếp tục đàm đạo.
Tử Tiêu Quốc sư kia đối với tài nguyên thổ địa phụ cận biên cảnh Côn Vân Quốc vẫn không chịu buông tay, nhiều nhất chỉ nguyện ý giảm linh hồn huyết khế trăm năm thành năm mươi năm thôi.
Từ Huyền sao có thể đơn giản đồng ý được? Một khi nơi đó bị Tử Tiêu Quốc chiếm cứ thì tương lai Côn Vân Quốc sẽ rất nguy cơ.
Côn Vân Quốc dù sao cũng là cố thổ của Từ Huyền, nơi này có rất nhiều thân nhân bằng hữu, hắn sẽ không để cho cố thổ bị chiến hỏa nuốt hết, bị địch nhân nô dịch chà đạp, ít nhất cũng phải hết sức.
Cuối cùng vẫn là Tử Tiêu công chúa kia đưa ra đề nghị:
- Thẳng thắn nói cho Từ đạo hữu biết, Côn Vân hoàng tộc kia cam nguyện trở thành một nước phụ thuộc của Tử Tiêu Quốc ta, hàng năm chỉ cần theo như ước định tiến cống tài nguyên, nghe theo điều khiển, thậm chí có thể được bổn quốc che chở. Nhưng Côn Vân hoàng tộc ngày nay thế lực bạc nhược yếu kém, bồi dưỡng nó còn không bằng lựa chọn Trương Thiên Minh.
Từ Huyền nghe vậy lại ngạc nhiên nói:
- Vậy sao công chúa không trực tiếp lựa chọn Đông Phương gia? nếu thế thì trả giá sẽ nhỏ hơn.
Ở bên kia bức rèm che, Tử Tiêu công chúa lại trầm mặc.
- Đông Phương gia có một yêu cầu, đó chính là để Tử Tiêu công chúa gả cho cho Đông Phương Bá, mới bằng lòng khiến Côn Vân Quốc tương lai thần phục với Tử Tiêu ta.
Quốc sư thần kỳ nhắc nhở nói.
- Chậc chậc! Nguyên lai công chúa điện hạ không muốn lựa chọn tên độc nhãn bạo cuồng Đông Phương Bá kia.
Từ Huyền lộ ra một tia giật mình, chợt hơi nghiền ngẫm nói:
- Như vậy có phải là Trương Thiên Minh ta đưa ra yêu cầu cùng loại, ví dụ như để công chúa gả cho cho Từ mỗ, điện hạ sẽ nguyện ý đáp ứng sao?
- Ngươi... cái tên dê xồm này.
Ở một mặt khác của bức rèm che truyền đến thanh âm nổi giận quát lớn của Tử Tiêu công chúa.
Tử Tiêu Quốc sư sắc mặt cũng trầm xuống, nhưng lại đột nhiên lộ ra một tia kinh ngạc, cảm giác phản ứng của công chúa có chút dị thường. Bình thường thì công chúa vô cùng có tĩnh dưỡng, dù đối mặt với tình huống trêu chọc vô lại thế này cũng có thể thong dong hóa giải, sẽ không dễ dàng lộ cảm xúc như vậy, hơn nữa giọng trong giọng nói còn có chút vi diệu, xấu hổ nhiều hơn phẫn nộ.
Chẳng lẽ công chúa nhìn trúng tiểu tử này sao?
Nghĩ tới đây, quốc sư tâm thần rùng mình, không khỏi cẩn thận dò xét thanh niên trước mặt này. Vô luận là tướng mạo nhân tài, hay là thiên phú tiềm lực, cũng đều xứng với công chúa. Dù sao người này là đệ nhất nhân mới xuất hiện của Côn Vân tu giới, nếu là có thể liên hôn với Tử Tiêu công chúa, đó cũng là lợi nhiều hơn hại.
Nhạc Phong ở bên cạnh vẻ mặt lộ vẻ cổ quái, nhưng cũng âm thầm bội phục, Từ sư đệ này thật đúng là không tầm thường, lại đánh tâm tư lên cả ngươi công chúa?
Thử nghĩ, nếu như có thể đoạt được công chúa, vậy thì chuyện đàm phán kia khẳng định sẽ hướng về Trương Thiên Minh, đến lúc đó liên thủ tiêu diệt Đông Phương gia, sẽ nhẹ nhõm rất nhiều.
Phản ứng của Tử Tiêu công chúa khiến Từ Huyền âm thầm vui vẻ, nghĩ thầm, đùa giỡn công chúa, ngược lại cũng không tệ.
Hắn cố nén vui vẻ, bất đắc dĩ giang tay:
- Công chúa bớt giận, tại hạ chỉ là nói ví dụ thôi, điện hạ không muốn còn chưa tính, Từ mỗ sao có thể xứng đôi với công chúa được chứ?
Bóng hình xinh đẹp mông lung kia trầm mặc một lát, rốt cục sâu kín thở dài:
- Lần này hoàng tộc phái Phỉ Nhi đi sứ, vốn cũng có ý liên hôn, mà phóng mắt khắp Côn Vân tu giới, Từ đạo hữu như sao chổi sáng chói, hiện giờ trong lớp trẻ tuổi, dù phóng mắt khắp vài quốc gia chung quanh cũng không người nào có thể sánh bằng. Nếu không phải ghét bỏ thì Phỉ Nhi thực sự có thể cân nhắc, chỉ là không biết Từ đạo hữu đã có người trong lòng chưa?
Lời vừa nói ra, Tử Tiêu Quốc sư kia con mắt lập tức sáng ngời, âm thầm cuồng hỉ, nghĩ thầm vị thiên kim công chúa này của mình từ lúc nào đột nhiên thông suốt rồi thế?
Nếu như có thể khiến Từ Huyền và công chúa liên hôn, vậy cũng đồng nghĩa với việc nắm được Côn Vân Quốc, thậm chí có được một vị bất thế kỳ tài, ngày sau nhất thống các nước chung quanh cũng có hi vọng rất lớn.
Mà câu trả lời của Tử Tiêu công chúa lại khiến Nhạc Phong và Từ Huyền mở rộng tầm mắt.
Cái gì! Công chúa này vậy mà nguyện ý!
Khuôn mặt Nhạc Phong hung hăng run rẩy tử thoáng một phát, vi Từ sư đệ này của mình thật sự quá cao minh, chẳng lẽ vừa thấy một lần đã lấy được tầm hồn thiếu nữ của công chúa rồi sao.
- Công chúa này đồng ý thật sao?
Từ Huyền thiếu chút nữa đã lảo đảo tại chỗ, cảm thấy Nhạc sư huynh ở bên cạnh hung hăng dùng cánh tay đụng vào mình, không ngừng nháy mắt, vội vàng nhắc nhở:
- từ sư đệ, còn không mau trả lời công chúa đi.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt mấy người trong lầu các đều dừng lại trên người Từ Huyền.
Từ Huyền không biết là phiền muộn hay là kinh hỉ nữa, đành phải miễn cưỡng cười cười:
- Bẫm công chúa, Từ mỗ đã có người thương.
Hắn cũng không muốn mình là vật hi sinh cho liên hôn giữa hai nước, tự nhiên phải nghĩ cách chống đẩy rồi.
- Không nghĩ tới Từ đạo hữu lại có người thương, nhưng không biết vị nữ tử nào lại có phúc duyên như vậy.
Tử Tiêu công chúa, bất động thanh sắc, hơi có vẻ mong đợi hỏi.
Nghe xong câu trả lời của Từ Huyền, Nhạc sư huynh rất là tiếc nuối, nhưng hắn cũng không thể chen vào chuyện tình cảm của Từ sư đệ được.
- Cái này...
Trong đầu Từ Huyền lập tức nhớ lại nguyên một đám nữ tử gặp phải trong cuộc đời này, Dương Tiểu Thiến lúc đầu đã sớm nhạt nhòa ơ nơi cuối cùng trong vô tận thâm uyên, Trương Vũ Hàm ngày xưa, ấn tượng cũng dần dần mơ hồ rồi.
Ngoài ra, nữ tử duy nhất đã tiếp xúc thân mật trong kí ức cũng lóe lên trong đầu rồi biến mất.
Nhưng ngẫu nhiên, trong đầu Từ Huyền lại không hiểu hiển hiện thân ảnh như tiên của "Lê sư muội"
Thế giới tình cảm phức tạp như thế khiến Từ Huyền mãnh liệt lắc đầu.
- Từ đạo hữu không tiện nói thì thôi đi.
Tử Tiêu công chúa tươi mát ôn nhu, trong thanh âm không ngừng biến ảo cũng khó có thể che dấu vài phần thất vọng.
Quốc sư hơi tiếc nuối nói:
- Hôm nay gặp mặt như vậy thôi, sau này sẽ bàn lại.
Từ Huyền cũng đang có ý này, mang theo Nhạc Phong rời đi.
Sau khi hai người rời đi một lúc, bức rèm che đột nhiên vén lên, từ bên trong đi ra một nữ tử cao quý thanh nhã, một thân váy bích nguyệt, tuyệt mỹ xuất trần, như hoa sen mới nở, da thịt băng triệt như tuyết.
Nàng nhìn qua phương hướng Từ Huyền rời đi, trong mắt sáng lộ ra vài tia u oán:
- Hắn rõ ràng hoàn toàn không nhận ra ta?
- Phỉ Nhi, ngươi vậy mà nhận thức hắn?
Quốc sư chấn động, rồi đột nhiên nghĩ đến cái gì, đột nhiên nói:
- Chẳng lẽ là trong đoạn thời gian ngươi tiến vào Thần Hoang kia sao?
Tử Tiêu công chúa được xưng là "Phỉ Nhi" kia thần sắc phức tạp, sâu kín thở dài:
- Trời xanh trêu người, vốn cho là, trời đất bao la, sau khi chia lìa sẽ không có liên quan đến hắn nữa, không ngờ hôm nay lại gặp mặt như vậy. Khi vừa đến Côn Vân Quốc, nghe được tên của hắn, còn tự lo cho rằng là trùng hợp, xem ra là lừa mình dối người. Chẳng lẽ ngày sau, ta phải là địch với hắn sao?
Nói xong lời cuối cùng, Tử Tiêu công chúa trong mắt chớp động lệ quang, thân ảnh xinh đẹp kia lộ ra cô lập bất lực, sở sở động lòng người.
- Phỉ Nhi, ngươi định làm như thế nào? Từ mọi phương diện mà xem thì liên hôn với người này là sự chọn lựa tốt nhất, ngươi tốt, hắn tốt, hoàng tộc cũng tốt, mọi người tất cả đều vui vẻ.
Quốc sư lần nữa đề nghị nói.
- Ta... Nhưng là hắn...
Tử Tiêu công chúa khẽ cắn hàm răng trắng tinh, bàn tay như ngọc trắng cầm chặt lấy váy, tâm thần bất định.
Cùng lúc đó, ở một phương khác, Từ Huyền và Nhạc Phong rời khỏi hành cung.
Bình yên ly khai, Nhạc Phong hơi buông lỏng một hơi, phát hiện lưng đã thấm ướt, lần này đàm phán khó khăn trắc trở không ngừng, Từ Huyền và quốc sư kia, vô hình tranh đấu khiến người người đều lo lắng.
Một khi triệt để đàm phán không thành, Tử Tiêu Quốc hoàn toàn đổ lên một phương Đông Phương gia, vậy thì hậu quả kia không thể lường được.
- Vì sao ta lại cảm giác Tử Tiêu công chúa có một loại cảm giác giống như đã từng quen biết chứ?
Trên đường đi, Từ Huyền hơi nghi ngờ nói.
- Sư đệ, ngươi ngay cả mặt nàng cũng chưa thấy qua, sao lại quen biết chứ?
Nhạc Phong lắc đầu cười cười, nghĩ thầm nhân duyên nữ nhân của Từ sư đệ cũng không phải tốt bình thường, tiếp xúc với nử tử khác phái quá nhiều, do đó sinh ra ảo giác.
Từ Huyền nhắm mắt lại, tâm thần tiến vào trí nhớ tinh hải.
- Vừa rồi đàm phán với vị công chúa kia, bị bức rèm che cách, ngươi có chú ý không?
Từ Huyền hỏi thăm tàn hồn kiếp trước.
- Cái này có gì phải chú ý? Nàng không phải là tiểu cô nương lúc trước cùng ngươi một lần đêm xuân, về sau tách ra?
Tàn hồn kiếp trước thờ ơ mà nói.
- Cái gì! Dĩ nhiên là nàng!
Từ Huyền tâm thần hơi chấn, có chút khó có thể tin, nhưng chợt, hắn bừng tỉnh đại ngộ, nhớ lại tất cả mọi chuyện, đáp án càng thêm sáng tỏ.
Tử Tiêu công chúa gặp hôm nay, chính là Yên Mi năm đó cùng Từ Huyền triền miên một đêm sau đó ly biệt.
Lúc gặp nhau trước kia hắn cũng cảm giác Yên Mi lai lịch bất phàm, tiến đến Thần Hoang đại địa mang theo sứ mạng hoặc mục đích nào đó.
Nữ tử thân cận da thịt lần đầu trong đời, trí nhớ của Từ Huyền tự nhiên tương đối sâu khắc, nhưng đối với nàng, ngoại trừ có vài phần hảo cảm và trìu mến, lại thêm vài phần dư vị hoài niệm về thân thể.
Dù sao năm đó cũng là xuất phát từ quan hệ minh hữu, thời gian ở chung không hề dài, lại vội vàng ly biệt, nếu không phjair đối phương chủ động cùng Từ Huyền phát sinh quan hệ thì có lẽ trong vài chục năm này trí nhớ đã phai nhạt rồi.
Trông thấy thần sắc Từ Huyền biến ảo bất định, Nhạc Phong ngạc nhiên nói:
- Từ sư đệ, ngươi thực sự nhận thức vị công chúa này sao?
- Trước kia khi tiến vào Thiên Cơ cổ thành từng hợp tác với nhau.
Từ Huyền mặt không biểu tình nói.
- Thật đúng như thế!
Nhạc Phong rất là kinh hỉ, chợt nói:
- Khó trách công chúa kia lại đặc biệt chiếu cố ngươi như vậy.
Nghĩ tới đây, trong lòng của hắn cân đối hơn nhiều, vừa sợ kỳ nói:
- Từ sư đệ năm đó quan hệ với Tử Tiêu công chúa đã phát triển đến trình độ nào? Cái này đối với kế hoạch báo thù của chúng ta có lợi ích rất lớn a.
Dưới ánh mắt nhiệt tình của Nhạc Phong, Từ Huyền không mặn không nhạt nói:
- Chỉ là bèo nước gặp nhau, cùng hợp tác kháng địch thôi.
Quan hệ giữa mình và Yên Mi, Từ Huyền cũng không muốn khiến người khác biết rõ.
Cái này chủ yếu nguyên ở ba điểm.
Điểm thứ nhất, Tử Tiêu Quốc đối với Côn Vân rất có mưu đồ, hắn cùng với Yên Mi hiện giờ có thể nói là ở lập trường đối địch.
Thứ hai, Từ Huyền đối với cái gọi là liên hôn kia, cực kỳ phản cảm, dù đối tượng là nữ tử lúc trước đã có thân mật cá nước với mình.
Điểm thứ ba, dù là hắn đối với Yên Mi có hảo cảm, hai người liên hôn, ngày sau Côn Vân Quốc trở thành nước phụ thuộc, Từ Huyền cũng sẽ phải bị người điều khiển, bó tay bó chân.
Trên con đường truy tìm Tiên Hà và đỉnh phong, Từ Huyền sẽ không thần phục bất luận kẻ nào và thế lực nào, thay người khác bán mạng cả.
Trở lại điểm dừng chân.
- Tình huống như thế nào?
Sở Đông nhạy cảm cảm thấy được dị tượng trong ánh mắt Từ Huyền, Nhạc Phong vội vàng đáp:
- Không nghĩ tới Từ sư đệ và công chúa của Tử Tiêu Quốc kia vậy mà đã sớm quen biết nhau, khó trách...
Hắn bắt đầu trần thuật toàn bộ quá trình đàm phán.
Nghe xong mở đầu, trên mặt mấy người ở đây đều lộ vẻ hứng thú và vui sướng, Từ Huyền vậy mà lại quen biết công chúa, như vậy quá trình đàm phán tất nhiên sẽ thập phần thuận lợi.
- Thế nhưng mà về sau, Từ sư đệ và quốc sư đàm phán không thành rồi, còn cự tuyệt cơ hội liên hôn với công chúa nữa...
Nhạc Phong lại hơi có vẻ phiền muộn nói.
Đàm phán không thành rồi sao?
Hai người Nhiếp Hàn và Đổng Băng Vân thập phần ngoài ý muốn.
Từ đầu đến cuối, Từ Huyền không nói được lời nào, chỉ là nguyên tắc quyết sẽ không dễ dàng dao động.
Sở Đông trầm tư thật lâu, cho đến một lúc, trong đôi mắt thâm thúy bỗng lóe lên một đạo kỳ quang:
- Lần này đàm phán, Từ huynh làm vô cùng tốt.
Lời vừa nói ra, bọn người Nhạc Phong rất là kinh ngạc.