Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Tiên Hà Phong Bạo Chương 441 - 442: Phong Khởi Vân Dũng

Chương trước: Chương 440: Thành Cổ Chi Quang



Thiết Sa Tộc trường cũng bị một cỗ cự lực đẩy lui thật xa, trong mắt lộ ra kinh dị, khó có thể tin, tại bên trong toàn bộ Thiết Sa Tộc hắn được xưng thần lực, nhưng một quyền này rõ ràng không có giết được đối phương.

- Nhân loại! Ngươi nếu không dừng tay, đừng trách ta không khách khí!

Thiết Sa Tộc mở to mắt, bên trong lộ ra hàn ý, hắn lấy ra một cái hào giác (kèn) Ngân Bạch Sắc đặt ở bên miệng, đang chuẩn bị thổi lên.

Từ Huyền cười lạnh, hắn thừa nhận thực lực đối phương rất mạnh, thậm chí có thể cùng Lãnh Diện Tử Ma trước đó so sánh, nhưng mà muốn uy hiếp cùng giết chết chính mình, hiển nhiên không thực tế.

- Tộc trưởng, chẳng lẽ ngươi là muốn triệu hoán. . .

Ngưng Đan đồng tộc bên cạnh Thiết Sa Tộc tộc trưởng lộ vẻ kinh ngạc.

Mà đúng lúc này, dị biến tỏa ra.

Ông

Một cỗ thanh âm chiến minh kỳ dị từ một ít hắc đằng nhìn qua vô tận trong hải dương truyền đến, thanh âm đó còn làm cho người ta rung động linh hồn.

Sau một khắc, chỉ thấy trăm vạn hắc đằng trong hải dương, tiết lộ ra quang hà màu sắc rực rỡ đầy trời, trong khoảnh khắc chiếu rọi phạm vi mấy trăm dặm Hải Vực.

Oanh long!!!

Thung lũng dưới đáy biển cùng địa mạch mãnh liệt chấn động, tại hắc đằng xúc tu vặn vẹo cuồng vũ đầy trời túm tụm ra một tòa thành cổ khổng lồ thất sắc thủy tinh Bảo Quang, mông lung không rõ, bên ngoài tráng lệ rộng rãi, kinh thiên thần quỷ chi lực, quấy mấy ngàn dặm Hải Vực.

Trong sát na khí tức Viễn Cổ che một tấm Hải Vực, ở đây mấy người, kể cả Từ Huyền, Thiết Sa Tộc trưởng, nguyên một đám ngừng thở, rung động vô cùng, nhìn chằm chằm vào quang ảnh thành cổ mông lung không rõ.

XÍU...UU! Oanh --

Trong thành cổ Thần bí bắn ra một đạo thất sắc thải quang cả kinh thiên địa phá vỡ nước biển sâu tới trăm dặm bay thẳng mặt biển, dẫn động một hồi sóng lớn thôn thiên phệ địa tỏa ra bốn phương tám hướng. Trong khoảnh khắc đem phụ cận mười mấy cái hòn đảo bao phủ, vô số sinh linh tu giả kêu thảm thiết gào thét, ngay cả Ngưng Đan đều nhao nhao chạy thục mạng phi đến mây xanh, kinh nghi bất định nhìn sang thải quang bảo khí quanh quẩn trên mặt biển.

Từ nay về sau, Di Lạc Chi Thành của Viễn Cổ Yêu Ngư trở về thế gian, sẽ mang đến cho Thần Hoang đại địa trùng kích như thế nào?

Ở bên trong thung lũng dưới đáy biển, nhìn Thị Huyết Hắc Đằng vô tận điên cuồng vung vẩy vặn vẹo, tách ra một quang ảnh thành cổ mông lung không rõ, mặt ngoài tản xạ thất sắc thủy tinh Bảo Quang, khí thế bàng đại tráng lệ. Chợt nhìn phảng phất giống như Hải Thị Thận Lâu, như mộng ảo, thần lực của nó có thể nói kinh thiên vĩ địa, rung chuyển ảnh hưởng mấy ngàn dặm thuỷ vực, không phải sức người có khả năng với tới.

Khí tức tang thương phong cách cổ xưa gống như từ thời thượng cổ truyền tới.

Mấy người phát hiện sự tình nayfm trong lòng rung động khó nói lên lời.

- Di...Lạc... Thành cổ!!!

Thiết Sa Tộc Trưởng thân hình cao lớn hùng vĩ khuôn mặt khiếp sợ, cả người ngây ra, ánh mắt gần như ngốc trệ nhìn vào bên trong Di Lạc Chi Thành ở trong truyền thuyết.

Ba cái đồng tộc bên cạnh hắn cũng lâm vào trạng thái cứng ngắc như hóa đá, khóe miệng động đậy khe khẽ, ngay cả một chữ đều nói nên lời.

- Lâu đài Mộng ảo như thủy tinh... Đây chính là Thánh Địa tất cả Yêu Ngư Thượng Cổ chờ mong sao?

Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Yêu Ngư công chúa hiện ra vẻ đoan trang thánh khiết trước nay chưa có, đối mắt đẹp như bảo thạch lộ ra sự thành kính và chờ mong. Một đầu tóc xanh cuồng vũ trong sóng nước biểu lộ vẻ đẹp tự nhiên và phóng khoáng. Dưới quanh ảnh của thành cổ chiếu rọi xuống, mỹ như nữ thần, làm cho người ta tự ti mặc cảm.

- Yêu Ngư thành cổ sao?

Thân hình Từ Huyền lơ lửng ở bên trong sóng nước đứng chắp tay, bên ngoài thân là vòng bảo hộ của cương lực phát ra Ngân Quang sáng long lanh. Được thất sắc thủy tinh Bảo Quang chiếu rọi xuống, chiết xạ quang mang rực rỡ tươi đẹp để cho hắn lộ ra vẻ anh tuấn to lớn cao ngạo, thần bí khó lường.

Giờ phút này, quang ảnh thành cổ mông lung không rõ gần kề từ trong hải dương Thị Huyết Hắc Đằng rậm rạp chằng chịt lộ ra một ít đoạn, vẫn còn chậm rãi đi lên lơ lửng bay lên cao.

Cùng lúc đó mặt biển phía trên Yêu Ngư thành cổ dâng lên sóng lớn kinh thiên, toàn bộ Cổ Ngư tiểu quần đảo bị nuốt hết, vô số sinh linh cùng tu giả gào khóc. Kẻ có tu vi thấp hơn Đan Đạo Tam Cảnh đều trong khoảnh khắc bị nuốt hết tất cả, trong chớp mắt không thấy bóng dáng.

Là Đan Đạo cường giả có lực lượng bảo vệ thi nhao nhao phi đến đám mây, kinh hãi lạnh mình ngưng mắt nhìn Bảo Quang chi khí tách ra màu sắc rực rỡ phía dưới mặt nước biển.

- Đáy biển đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại dẫn phát thanh âm như thế?

- Xem tình hình, là bảo vật xuất thế.

- Nhưng chỉ có một vài dị bảo xuất thế cũng không có khả năng có đại thế kinh thiên bực này?

Giữa tầng mây Cổ Ngư tiểu quần đảo nổi lơ lửng ước chừng một hai chục người Ngưng Đan cao nhân, phần lớn là Ngưng Đan sơ trung kỳ.

- Các ngươi mau nhìn, màu sắc của nước biển này...

Một gã Ngưng Đan cao nhân, sợ hãi nói.

Mọi người nhao nhao ngưng mắt nhìn mặt biển, phát hiện nguyên bản nước biển màu xám nổi lên một tầng xanh thẳm quang trạch, rực rỡ như xuân.

Thời gian qua một lát màu sắc khắp tử hải lấy tốc độ chuyển biến mà mắt thường có thể thấy được.

Dưới tác dụng của lực lượng thần bí tử hải không hề chết, màu sắc dần dần chuyển biến thành màu xanh lam đậm sáng ngời.

Cách nơi này ngoài mấy ngàn dặm.

Trên một tòa bảo thuyền.

- Đó là khí tức gì...

Lãnh Diện Tử Ma, đồng tử ngưng tụ, nhìn quang mang sắc màu phương xa ở trên mặt biển nhảy lên cao. Một cỗ sóng lớn trùng kích mà đến khiến cho bảo thuyền một hồi lay động, suýt nữa lật thuyền.

- Ngươi nhìn kìa! Nước biển thay đổi màu sắc.

Mỹ phụ mặc áo xanh vẻ mặt hoảng sợ, nhìn sang nước biển của tử hải đang chyển sang màu xanh đậm.

Đây còn gọi là tử hải sao?

Lãnh Diện Tử Ma đột nhiên cảm nhận được Tử Ma Kiếm trong cơ thể sợ run, hắn run rẩy nói:

- Rốt cuộc là tồn tại gì khiến cho kỳ bảo trong truyền thuyết phải sợ hãi? lại tạo thành uy năng thanh thế bực này, trừ phi là. . .

- Cái hướng kia, giống như chính là phương hướng Từ đạo hữu đã đi...

Mỹ phụ mặc áo xanh đột nhiên nói.

Đồng thời tại bên ngoài mấy vạn dặm, một nữ tử áo đen thần bí băng lệ đạp trên Thủy Quang chẳng có mục đích phi hành, sua lưng là ba dị tộc Hắc Ngư.

- Nước biển như thế nào biến thành màu lam rồi?

Hắc Ngư dị tộc kinh ngạc mà nói.

Thánh cô áo đen bỗng nhiên dời mục qung về phương xa, trong lòng chấn động nói:

- Khí tức thật cường đại, cỗ lực lượng kia quen thuộc mà lạ lẫm, chẳng lẽ là. . .

- Thánh Cô • đến cùng chuyện gì xảy ra? Vì cái gì huyết mạch của chúng ta đang run rẩy hưng phấn.

Hắc Ngư dị tộc lên tiếng là người lớn tuổi nhất trong ba tên Hắc Ngư, hắn hồi hộp khó hiểu.

- Yêu...Ngư...thành cổ.

Thanh âm của thánh cô áo đen run rẩy, trong mắt chớp động hưng phấn:

- Ta đoán quả nhiên đúng vậy, Yêu Ngư hoàng tộc trở về Thần Hoang đại địa, lại hiện thân phiến khu vực này, hơn phân nửa cùng Di Lạc Cổ Thành có quan hệ.

Yêu Ngư thành cổ!

Hắc Ngư Tam Phách đi theo thánh cô áo đen thân hình đều chấn động, trong lúc nhất thời hưng phấn, cuồng hỉ, kích động, huyết dịch nhanh sôi trào.

- Địa phương nơi này cách thành cổ hiện thế còn có mấy vạn dặm, nếu như không thêm nhanh chóng tiến đến, Di Lạc Côi Bảo cũng sẽ bị người hoàng tộc cướp đi.

Thánh cô áo đen sắc mặt đột nhiên biến đổi, hít sâu một hơi, trong cơ thể dâng lên một cổ pháp lực cường đại bễ nghễ, bốn phía hội tụ ra một tràng Thủy Quang thâm hắc sắc vặn vẹo đáng sợ để cho Hắc Ngư Tam Phách sau lưng cơ hồ hít thở không thông, khó có thể tưởng tượng Thánh Cô đại nhân thi triển bí thuật đem tu vi tăng lên tới cấp độ này.

Tiếp theo thánh cô áo đen toàn bộ thân hình dung nhập ở bên trong, Thủy Quang thâm hắc sắc hình thành một đạo hắc sắc quang thúc (bó) như thiểm điện xẹt qua mây xanh, thoáng cái biến mất không thấy gì nữa.

Một cái phương hướng khác của Hắc Ngư tiểu quần đảo, một chiếc thuyền biển khô lâu phát ra âm trầm chi khí, phá sóng mà đi.

- Đây là khí tức gì???

Tần đầu trọc người mặc màu vàng áo choàng, thể xác và tinh thần sợ run nhìn phương xa, dưới chân thuyền biển một hồi rung rung trên tàu biển phần đông hải tặc, kinh hãi bất an, đứng không vững.

- Các ngươi nhìn kìa, nước của tử hải đã biến thành màu lam rồi.

Một hải tặc rung giọng nói.

- Tử hải chi thủy bị Viễn Cổ Yêu Ngư đại năng nguyền rủa, một màu xám tro, vĩnh viễn không còn khả năng hồi sinh. một ngày, Yêu Ngư thành cổ bên trong truyền thuyết xuất thế, nếu không nguyền rủa này vĩnh viễn không phá. Là Thần Hoang đệ nhất Tiên Diễn Sư Tiên Lê đã từng nói qua..., nhưng Thần Hoang đại địa, chỉ có rất ít cường giả biết rõ nguyền rủa này.

Một cái thanh âm trầm thấp sâm lãnh từ trong đại điện khô lâu thuyền truyền đến.

- Bái kiến Khô Lâu Vương đại nhân!

Hải tặc trên tàu biển ngay ngắn hướng phủ phục quỳ lạy, một cái thân ảnh thon dài chẳng biết lúc nào đã đứng ở mũi tàu, người mặc áo đen, trên mặt một cái mặt nạ Khô Lâu màu trắng bệch.

Tử hải dị biến, cơn sóng gió động trời, kinh động đến tu giả phạm vi khu vực mười vạn dặm phụ cận Hắc Ngư tiểu quần đảo.

Mà tu giả càng xa xôi chỉ phát giác nước biển biến lam, giật mình không thôi, cho dù biết rõ Yêu Ngư thành cổ, cũng khó có thể phân biệt phương hướng, trừ phi cường hoành đến cấp độ Bất Hủ Kim Đan.

Nhưng mà tại trên đảo nhỏ cách đó chừng vài chục vạn dặm lại có một chuyện ngoài ý muốn.

- Tử Hải Chi Địa •••••• chẳng lẽ cũng có Di Lạc Côi Bảo xuất thế sao?

Thanh âm ssởn hết cả gai ốc đến từ một thân ảnh dữ tợn toàn thân bốc lên hắc khí nửa ngồi tại bãi cát ngưng mắt nhìn tử hải chi thủy đang biến thành màu lam.

Thân ảnh dữ tợn này bên ngoài thân bao trùm một tầng giáp xác màu ám bạc, toàn thân đều có vằn đen, khuôn mặt cực kỳ xấu xí, sau lưng có một chiếc đuôi bọ cạp màu lam.

Thương!

Trong tay nam nhân xấu xí có chiếc đuôi bò cạp xuất hiện một trường kiếm kỳ lạ, trường kiếm hình bò cạp sơn màu đen, mũi nhọn mảnh như độc châm, nhìn hơi nghiêng có thể thấy phong mang cực mỏng, chớp động lành lạnh hàn mang, mặt khác hơi nghiêng, lại hiện ra đoạn vân bất quy tắc như có không trọn vẹn, nhưng nhìn về phía trên lại bình thường không có gì lạ.

Trong một sát na khi Hạt Hình Ma Kiếm xuất hiện, một đạo khí trụ đen như mực xông thẳng lên trời, một tầng vòng tròn màu đen khí lãng khuếch tán bốn phương tám hướng, nhuộm đen một tấm Hải Vực cùng tầng mây.

Xa xa nhìn lại chỉ thấy thiên địa khu vực này từ ban ngày biến thành đêm tối, trong thế giới đen như mực âm trầm rét thấu xương, vô số sinh linh, phủ phục run rẩy, lâm vào vô cùng tuyệt vọng sợ hãi, như tiến vào tận thế.

Nếu như lúc này có Thần Hoang đại năng hiện thân, nhất định sẽ khiếp sợ thất sắc: Di Lạc Côi Bảo -- Thiên Hạt Ma Kiếm!

- Thế gian này vẫn chưa có người nào có thể có một kiện Di Lạc Côi Bảo trở lên. Nếu như ta có thể đạt được Di Lạc Côi Bảo trong Yêu Ngư thành cổ sau đó tiềm tu trăm năm, thử hỏi Thần Hoang đại địa này ai có thể cùng ta tranh phong? Còn có tiểu tử họ Nhiếp... Lần trước cho ngươi chiếm lợi • may mắn trốn chạy để khỏi chết, chờ có được Di Lạc Côi Bảo, nhất định phải đem ngươi bầm thây vạn đoạn, đoạt lại vinh quang thuộc về Viễn Cổ Thiên Hạt.

Thanh âm của nam nhân xấu xí có đuôi bò cạp băng hàn như cốt tủy, trong mắt chớp động quang mang u hồng kinh tâm phảng phất có thể trong nháy mắt xuyên thủng tâm linh.

Nhưng mà nam nhân xấu xí có đuôi bò cạp băng cách phương hướng Hắc Ngư tiểu quần đảo càng thêm xa xôi, muốn trong thời gian ngắn đuổi tới, đều không thể nào.

Dưới đáy biển sâu, Yêu Ngư thành cổ mông lung như huyễn dẫn phát cơn sóng gió động trời khiến cho nước biển biến thành màu lam. Bản thân một số hắc đằng trong hải dương trồi lên, lộ ra càng nhiều bộ vị.

Lập tức hình dáng Yêu Ngư thành cổ rõ ràng, lộ ra thể tích càng lúc càng lớn, một phần mười. . . ••• một phần chín •••••• một phần bảy ••••. . . Một phần năm. . . Di Lạc Chi Thành bên trong tầm mắt càng lúc càng lớn, rung động tâm linh.

Từ Huyền cùng Tuyết Vi đứng chung một chỗ, mọi người thiết sa nhất tộc cũng buông tha không công kích hai người nữa.

Ngoại trừ những người này, Ngưng Đan cao nhân sâu dưới biển lục tục chạy đến một ít, trước mắt không có vượt qua tồn tại Ngưng Đan kỳ.

- Di Lạc Cổ Thành mỗi khi xuất hiện, nhất định kinh thế hãi tục, lần này so với trước kia còn kinh hãi hơn vô số lần.

Từ Huyền có chút bất đắc dĩ, nhưng những yếu tố này, không thể nằm trong sự khống chế của hắn.

Nếu không phải hắn không có cách nào, ngay cả Yêu Ngư công chúa Tuyết Vi, cũng không thể tránh được.

Lại hơn phân nửa thời gian uống cạn chung trà, toàn cảnh Yêu Ngư thành cổ triển lộ tại trước mặt mọi người.

Đó là một tòa thành cổ như thủy tinh do lân tinh cấu thành, xa xa nhìn lại, óng ánh sáng long lanh, quang hà thất sắc thủy tinh tựa như ảo mộng.

Phốc! Ầm ầm. . .

Bốn phía thành cổ phát động sóng lớn kinh đào trên trăm trượng, Phong Bạo bùng phát tạo nên từng vòng từng vòng chất chồng lên nhau, sau đó tràn ra bốn phương tám hướng, Ngưng Đan bình thường đều không thể đơn giản xông vào.

Một Ngưng Đan cường giả trong số người đang xem xét thúc dục pháp lực, ý đồ thắng xông đi vào, lại bị sóng lớn cuốn đi, chật vật không chịu nổi.

- Thiết yếu tiên hạ thủ vi cường!

Từ Huyền tâm thần rùng mình, đối với Tuyết Vi nói.

- Chủ nhân đi theo ta.

Tuyết Vi hô nhỏ một tiếng, chủ động nắm tay Từ Huyền, một tầng thủy lưu màu xanh da trời thần bí bao vây hai người, phóng tới trong sóng lớn kinh đào.

Yêu Ngư công chúa am hiểu Thủy Hệ tiên pháp, thời điểm hai người xông sóng lớn đã bị lực cản ngân cương bên ngoài thân Từ Huyền đem rất nhiều sóng nước gạt ra, hai người sóng vai đi về phía trước, rất nhanh xông qua sóng quay liên tục đi tới trước trước cổng chính thành cổ Yêu Ngư bằng thủy tinh sáng long lanh màu bạc.

Đi vào trước cánh cửa cực lớn cánh cửa cực lớn, sóng lớn trùng kích lập tức biến mất.

Loading...

Xem tiếp: Chương 443 - 444: Tứ Phẩm Linh Quả

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?


Biên Nhược Thủy

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 105


Thành Phố Vô Tận

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 69


Tướng Công Ăn Mày

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 26