Chỉ thấy một con Linh Lộc cao tới hai trượng, trong âm thanh Xi..Xiiii.. huy động một mảnh quang xoáy ba màu, đánh chết Liệp Yêu Giả phụ cận.
Chỉ là một hai tức công phu, liền chết tổn thương ba bốn Liệp Yêu Giả.
Xem khí tức kia, thì còn Linh Lộc này đã đạt tới Tam cấp yêu thú, có thể so với Ngưng Đan kỳ.
- Tam Linh Lộc!
Từ Huyền thoáng cái giật mình đứng giữa không trung.
Nói đến Tam Linh Lộc, hắn nhớ tới năm đó ở Hoàng Long thành, vì đạt được Tam Linh Lộc huyết, cùng Trương Phong, Trương Vũ Hàm gặp nhau, càng cùng Đông Phương Bá kiêu căng đánh bạc chiến.
Tam Linh Lộc, là một loại Linh thú toàn thân trân bảo, sừng hươu, da hươu, lộc huyết, lộc cốt… trên người nó, đều là dược liệu giá trị xa xỉ, độ hi hữu cũng gần bằng với Phượng Tước điểu.
Giờ phút này, con Tam Linh Lộc trưởng thành kia, ba cái sừng trên đỉnh đầu chớp động, phát ra ba màu chùm tia sáng thanh, bạch, lục, Tu Giả bị trực tiếp bắn trúng, dù là cường đại như Luyện Thần tám chín trọng, cũng khó có thể may mắn thoát khỏi.
Trong đám người lại truyền tới vài thanh âm thảm thiết, một đám Liệp Yêu Giả tứ tán mà trốn.
Rất nhanh, Tam Linh Lộc kia hùng hổ, đuổi theo vài Liệp Yêu Giả, giết tới vị trí của Từ Huyền.
- Tam Linh Lộc đuổi theo, nhanh phân tán chạy trốn!
Trần Phù cùng hai Liệp Yêu Giả, hoả tốc hướng không trung bỏ chạy, nhưng sau lưng truyền đến cổ khí tức cường đại kia, càng ngày càng gần, thậm chí anh sáng ba màu chói mắt kia, đã bao phủ phiến khu vực này.
Bên người liên tiếp truyền đến hai tiếng kêu thảm thiết, làm cho Trần Phù lâm vào tuyệt vọng, hắn càng là trơ mắt chứng kiến một chùm sáng thanh sắc cách không phóng tới, xé một nữ tu kiều mỵ động lòng người bên cạnh thành phấn vụn.
Hô ông!
Ba cái sừng trên đỉnh đầu Tam Linh Lộc, hội tụ lấy lực lượng cường đại, một đôi ánh mắt cừu thị lạnh như băng, tập trung thân ảnh của Trần Phù.
- Xong đời...
Toàn thân Trần Phù lạnh cứng, biết rõ mình bị vận rủi vào đầu.
Trần Phù là một Liệp Yêu Giả tuổi trẻ phụ cận Thiên Xà trại, mười năm trước tiến vào Liệp Yêu giới, bằng vào thân thủ nhanh nhẹn cùng tâm lý tố chất vượt qua thử thách, ở trong nhiệm vụ Liệp Yêu, nhiều lần lập chiến công. Ở bên trong chém giết ma luyện, tu vi đột nhiên tăng mạnh, vẻn vẹn chưa tới hai mươi lăm tuổi, đã tu luyện tới Luyện Thần bát trọng.
Dùng thiên phú cùng thành tựu bực này, tương lai của hắn có thể nói là tiền đồ bừng sáng, nếu như vận khí tốt, đạt được đại kỳ ngộ, chưa hẳn không thể trong mười năm Vấn Đỉnh đan đạo Tam Cảnh.
Đáng tiếc hôm nay, đoàn đội Liệp Yêu của hắn lại tao ngộ Tam Linh Lộc.
Dưới tình huống bình thường, Tam Linh Lộc sẽ không chủ động công kích, đơn giản là thủ lãnh Liệp Yêu đoàn, thấy Tam Linh Lộc này bị thương không nhẹ, liền sinh lòng tham niệm, mạo hiểm phát động vây công.
Mà sự thật chứng minh, cấp độ đan đạo đáng sợ, cho dù là một Tam cấp yêu thú bị thương, cũng tuyệt không phải một đám Tu Giả cấp thấp có thể chống lại.
Liệp Yêu đoàn thảm bại, tao ngộ Tam Linh Lộc đuổi giết.
Lúc trước Trần Phù ở trong vây công từng lưu lại vết thương trên người Tam Linh Lộc, nên giờ khắc này bị Tam Linh Lộc nhìn chằm chằm vào.
Đồng bọn từng quen thuộc bên người, một chết tại chỗ, lập tức muốn đến phiên Trần phù.
- Hết thảy phải chấm dứt sao?
Khóe miệng Trần Phù lướt trên một tia đăng chat, khí tức tử vong đã tập trung hắn.
Đúng lúc này, bên tai ẩn ẩn truyền đến một thanh âm lạ lẫm:
- Những Liệp Yêu Giả này giải quyết không, vậy thì đừng trách ta kiếm tiện nghi.
- Người nào!
Hắn ngẫng đầu, phát hiện một thiếu niên mười tám mười chín tuổi đạp trên một phi thảm, khoan thai nhìn xuống phía dưới.
Thiếu niên kia tuổi rất nhỏ, vay mà có được tu vi Luyện Thần cửu trọng.
Trần Phù đột nhiên lộ vẻ khiếp sợ, không phải là vì thiên phú đáng sợ của thiếu niên kia, mà là động tác kế tiếp của đối phương.
Chỉ thấy trên người thiếu niên kia bỗng nhiên phát ra một khí tức thần bí cổ xưa, một thân tay áo không gió mà bay, bốn phía không hiểu hiển hiện một tầng khí tức màu đỏ nhạt gào thét kinh hồn.
Cổ khí tức nóng bức này làm cho Trần Phù khó có thể thở dốc, khuôn mặt nghẹn đỏ bừng, trong nội tâm cực kỳ hoảng sợ:
- Đồng dạng là Luyện Thần cửu trọng, thiếu niên này mang đến cho mình áp lực, so với trưởng bối trong Liệp Yêu đoàn còn cường đại gấp bội!
Khí tức cường đại trên người thiếu niên kia, khiến cho Tam Linh Lộc chú ý, sừng hươu trên đầu lập loè, một chùm tia sáng màu trắng đáng sợ đánh tới.
Trước đó từng có trưởng bối Liệp Yêu Giả Luyện Thần tám chín trọng, bị chùm tia sáng này hóa thành tro tàn.
Nhưng mà thiếu niên kia, lại không né không tránh, hét lớn một tiếng, trong tay xuất hiện một thanh binh khí tạo hình kỳ lạ.
Trọng khí kia nhìn rất thâm trầm, mặt ngoài màu vàng lợt, hoa văn màu đen phong cách cổ xưa thô ráp, lối vào dĩ nhiên là ba tiêm lưỡng nhận, hiện lên hình chữ tỉnh bất quy tắc.
Thiếu niên kia chém ra một kích, trên người bộc phát ra quang mang chói mắt, quang trảm bay tới đầu Tam Linh Lộc.
Trong ánh mắt Tam Linh Lộc lộ ra một cổ sợ hãi, bên trên sừng hươu phóng ra anh sáng chói lọi bị trọng khí kia dùng xu thế dễ như trở bàn tay chấn nát bấy.
Răng rắc!
Tam Linh Lộc phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương, bị Phương Thiên Họa Kích chém thành hai đoạn, thi thể từ giữa không trung trụy lạc.
Sau khi hoàn thành động tác này, sắc mặt thiếu niên hơi có vẻ tái nhợt, thu hồi Phương Thiên Họa Kích, thân hình từ từ tung bay, trong tay bắn ra một tấm lưới đen, giữ được thi thể Tam Linh Lộc.
- Cái này... Điều này sao có thể!
Vẻ mặt Trần Phù rung động, đồng tử co rút lại, lộ ra sợ hãi, nhất thời ngừng thở, ngây ra như phỗng.
Trước một khắc, Tam Linh Lộc kia nổi giận, dùng xu thế cường hoành không thể ngăn cản, giết mọi người đến hoa rơi nước chảy.
Mà giờ khắc này, một thiếu niên lạ lẫm ngang trời xuất thế, một chiêu chém Tam Linh Lộc có thể so với Ngưng Đan kỳ thành hai đoạn.
Càng làm cho hắn không cách nào tin nổi chính là, đối phương là một Luyện Thần cửu trọng so với mình nhỏ hơn không ít.
- Loại tình huống này, còn có thể gặp được Tam Linh Lộc bị thương, thật sự là dẫm nhằm *** chó.
Từ Huyền rơi xuống trên mặt đất, bắt đầu thanh lý linh kiện trên người Tam Linh Lộc.
Sư!
Hắn nhanh chóng lấy ra Thất Phương Ngọc bình, thu lấy linh huyết trên người Tam Linh Lộc.
Tam Linh Lộc, nổi danh nhất là Tam Linh Lộc huyết trên người nó, linh huyết này có tác dụng hóa mục nát thành thần kỳ, thập phần trân quý.
Nhớ ngày đó, Từ Huyền vì đạt được một bình Tam Linh Lộc huyết, từng trả một cái giá lớn.
Mà lúc này, nghiêm chỉnh một con Tam Linh Lộc huyết, huyết lượng trên người nó, tự nhiên là khủng bố.
Chỉ chốc lát, không gian một ô vuông trong bình ngọc đã tràn đầy. Hắn dứt khoát dồn Thiên hỏa linh dịch vào một ô vuông, như vậy lại có thêm một chỗ trống đựng huyết.
Linh huyết trên người Tam Linh Lộc này, Từ Huyền lấy gần một ô rưỡi, lúc này mới chấm dứt.
Kể từ đó, thất Phương Ngọc bình trong tay Từ Huyền, xem như dùng đầy.
Trong không gian bảy ô vuông, phân biệt có bốn loại linh dịch trân lộng lẫy ánh kim, hồng, tím, hắc, trong đó ở bên trong Thiên hỏa linh dịch màu đỏ, lẳng lặng đặt một quả trứng.
Ba ô vuông khác, phân biệt chứa Tam Linh Lộc huyết, cùng với Yêu Ngư công chúa Tuyết Vi.
Sau khi lấy hết Linh huyết, Từ Huyền thu hồi Thất Phương Ngọc bình, chuẩn bị bắt đầu phân cách linh kiện trân quý khác trên thân thể khổng lồ của Tam Linh Lộc.
Trừ linh huyết, ba cây sừng hươu, cũng là linh tài trân quý hiếm thấy, đủ để hấp dẫn Ngưng Đan cường giả.
Đúng lúc này.
- Dừng tay!
Một Đại Hán đeo tinh khải màu đen, quát lớn một tiếng, dẫn đầu hơn mười Liệp Yêu Giả, hướng bên này chạy đến.
Đại Hán hắc khải kia, một thân tu vi đạt tới Luyện Thần cửu trọng đỉnh phong, thậm chí nửa chân đạp đến đan đạo, tinh khải màu đen hắn mặc trên người, dĩ nhiên là một kiện Linh khí phòng ngự cực phẩm!
- Tam Linh Lộc này, các ngươi đối phó không nổi, Từ mỗ chém giết nó, chiến lợi phẩm này nên quy ta, như thế nào, chư vị có ý kiến sao?
Từ Huyền như không nghe thấy, chậm rãi bắt đầu phân cách linh kiện trên người Tam Linh Lộc.
- Đầu Tam Linh Lộc là bị hắn giết chết, vừa rồi ta tận mắt nhìn thấy, hắn còn cứu ta mệnh.
Trần Phù vội vàng nói.
Thiếu niên kia đáng sợ, hắn vừa rồi là tận mắt nhìn thấy, không muốn làm cho thành viên Liệp Yêu đoàn có hại chịu thiệt.
- Đi qua một bên!
Hắc khải Đại Hán mặt đầy sát khí, hùng hổ dọa người nói:
- Vì đối phó Tam Linh Lộc này, chúng ta tổn thất vượt qua một phần ba thành viên. Ngươi ngược lại tốt, thấy Linh Lộc trọng thương như nỏ mạnh hết đà, thừa cơ kiếm tiện nghi, còn nghĩ đương nhiên chiếm lấy những chiến lợi phẩm này, đây đạo lý gì!
- Nếu như Linh Lộc thật sự là nỏ mạnh hết đà, vì sao các ngươi gà bay chó chạy bỏ mạng chạy trốn? Vì sao không ai có thể chém giết nó? Được rồi, chém giết Tam Linh Lộc này, các ngươi cũng có vài phần tác dụng, nếu không Từ mỗ sẽ không nhẹ nhàng như vậy. Không bằng như vậy, Từ mỗ thu lại ba căn sừng hươu này, còn lại da hươu, lộc cốt, tạng phủ..., đều là Dược tài rất trân quý, lại để cho các ngươi.
Trên thực tế, cho dù không có những người này xuất lực, Từ Huyền cũng có thể chém giết Tam Linh Lộc.
Bất quá thấy Liệp Yêu đoàn này vì săn giết Tam Linh Lộc, tổn thất lớn như thế, thập phần thê thảm, không có công lao cũng có khổ lao, Từ Huyền mới quyết định nhượng một bộ phận lợi ích.
- Lão đại, mau đáp ứng!
Trần Phù mặt lộ vẻ vui mừng, vội vàng hướng Đại Hán hắc khải nói.
Chỉ có hắn tận mắt nhìn thấy thực lực Từ Huyền chém giết Tam Linh Lộc, có thể làm ra nhượng bộ bực này, đã là khó được.
- Chê cười! Liệp Yêu đoàn chúng ta hơn hai mươi người, chết non nửa, ngươi duỗi tay liền lấy đi hai thứ tốt nhất, lưu lại một chồng da cốt, chẳng lẽ coi chúng ta là ăn xin hay sao?
Bọn người Hắc khải Đại Hán cười lạnh, một hồi châm chọc khiêu khích.
Ở bọn hắn nghĩ đến, thiếu niên trước mắt này, sở dĩ có thể chém giết Tam Linh Lộc, thực lực tuy có vài phần, nhưng nhất định là vận khí chiếm đa số. Huống chi trước đây Tam Linh Lộc trong vây công bị thương không nhẹ, rất có thể đã là nỏ mạnh hết đà.
- Tham lam làm cho người ta mất đi lý trí.
Từ Huyền lạnh lùng ném ra một câu, không coi ai ra gì tiếp tục thu hoạch linh kiện trên người Tam Linh Lộc.
Phảng phất hơn mười Liệp Yêu Giả cường đại kia, ở trước mặt hắn không có chút tác dụng.
- Tiểu tử muốn chết!
Vài Liệp Yêu Giả nhao nhao tế ra pháp bảo, càng có mấy người trên mặt đầy sát khí vây công tới.
- Không nên...
Trần Phù sắc mặt đại biến, vội vàng ra tay quát bảo ngưng lại.
Thế nhưng mà mọi người sẽ không nghe hắn, Đại Hán hắc khải càng là đối xử lạnh nhạt quét nhìn hắn:
- Ăn cây táo, rào cây sung.
Vẻ mặt Trần Phù bi phẫn, khóe miệng hiện ra một tia đăng chat, hắn hiểu được thành viên Liệp Yêu Giả, đều bị tham lam che mờ lý trí.
Một người có thể lập tức chém giết Tam Linh Lộc trưởng thành, dù chỉ là Luyện Thần kỳ, dù là Tam Linh Lộc trọng thương, vậy cũng tuyệt không có thể theo lẽ thường cân nhắc.
Bang bang băng…
Mấy Tu Giả cận thân công kích đánh vào trên người Từ Huyền, tầng ngân cương bộc phát sáng người, không lưu tình chút nào phản hồi công kích.
- Ah ah ...
Mấy Tu Giả cận thân công kích, bị lập tức phản chấn mà chết.
Chỉ là một hô hấp, một vòng Tu Giả quanh thân Từ Huyền, nhao nhao ngã xuống đất.
- Chuyện gì xảy ra?
Liệp Yêu Giả khác, hoảng sợ khó hiểu, cũng có võ tu, cận thân đánh tới, cũng là trong nháy mắt bị phản chấn mà chết.
- Không xong, chẳng lẽ hắn là Thiên Xà trại, bên trên bài danh thứ 19 Diệt tâm thiếu niên.
Sắc mặt Đại Hán hắc khải kia đột nhiên biến đổi.
Đằng!
Từ Huyền đột nhiên đứng dậy, trên mặt phát ra sát khi thấy lạnh cả người, bốn phía bỗng nhiên hiển hiện một cổ khí tức hỏa hồng gào thét, như cuồng phong bạo vũ.
Chỉ một thoáng, đám Tu Giả ở đây một, đứng thẳng bất động tại chỗ, một cổ nhiệt độ nóng rực, từ bên ngoài rót vào trái tim.
Ngay cả Đại Hán hắc khải tu vi đạt đến Luyện Thần đỉnh phong, cũng thừa nhận áp lực lớn lao, trên trán mồ hôi nhỏ giọt.
Phanh!
Thẳng thắn!
Thẳng thắn phanh!
Một cổ tim đập quỷ dị đáng sợ, mang theo Viêm Hỏa cương liệt giống như độc xà, xâm nhập huyết nhục, mọi người hô hấp nhanh hơn mấy lần, huyết dịch bốc lên, trái tim cùng mạch máu, phảng phất muốn bạo tạc nổ tung.
- Hắn là Siệt tâm thiếu niên!
khuôn mặt Hắc khải Đại Hán đỏ bừng Bịch một tiếng, quỳ trên mặt đất:
- Đại nhân tha mạng, là chúng ta mắt chó không nhìn được Thái Sơn.
Diệt tâm thiếu niên!
Một đám Liệp Yêu Giả, ở dưới tim đập nóng rực vô hình ảnh hưởng xuống, trái tim sắp nổ, trên người mồ hôi nhỏ giọt, sợ hãi tới cực điểm.
- Đại nhân tha mạng, là chúng ta mắt chó không nhìn được Thái Sơn!
Nam tử Hắc khải thiếu chút nữa sụp đổ, quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ.
- Tha mạng... cầu xin đại nhân tha mạng, chúng ta cũng không dám nữa.
Liệp Yêu Giả khác, nhao nhao quỳ trên mặt đất.
Từ Huyền hơi có vẻ kinh ngạc, những người này như thế nào đột nhiên sợ hãi như thế, giống như nhận biết mình vậy.
Duy nhất không có bị thần thông tim đập ảnh hưởng, chỉ có Trần Phù, hắn nhìn đồng bạn bốn phía khí huyết phù trướng, bộ dáng bành trướng sắp nổ, hít một hơi lãnh khí, sợ hãi nói:
- Ngài. . . là Diệt tâm thiếu niên?
- Diệt tâm thiếu niên?
Hỏa chi tâm trong cơ thể Từ Huyền nhảy lên, dần dần quy phục bình tĩnh, cổ tim đập kinh tâm động phách bốn phía, cũng rất nhanh biến mất.
Hắc khải nam tử cùng bọn người Trần phù, như được đại xá, cuống quít dập đầu nói lời cảm tạ.
Trần Phù thì lập tức giải thích lai lịch Diệt tâm thiếu niên.
Nguyên lai, Diệt tâm thiếu niên là chỉ danh xưng của Từ Huyền ở trên bảng nhân vật nguy hiểm trong Thiên Xà trại.
Thiên Nguy bảng, tức là bài danh những nhân vật cực kỳ nguy hiểm trong Thiên Xà trại, phổ biến hữu ích, thiết thực trong Liệp Yêu giới. Những Liệp Yêu Giả kia, ở trong chém giết cạnh tranh phát triển, tự nhiên cần biết người nào nguy hiểm đáng sợ, không thể xúc phạm.