21 Thành lập công ty cũng coi như một chuyện đại sự, Từ Sắt Nguyên cực lực khuyến khích hai người cùng ra ngoài ăn một bữa. Lần trước vì Sở Mặc, ai cũng ăn không vô, lần này Từ Sắt Nguyên tỏ ý nhất định phải ăn tận hứng.
22 Khi Sở Mặc nhận được thẻ ngọc truyền tin của Lưu Chính, thì đã có thể thấy bóng dáng của xích viêm sư hống thú. Có lẽ chuyện trước đó đã cảnh cáo Lưu Chính, thủ đoạn của hắn đối với ba người Tiêu Dật có kiêng dè, không dám như trước kia theo quá chặt, mà đi theo xa xa đằng sau.
23 Tiếng gió vù vù vang lên bên tai, năng lượng loạn lưu cuồng loạn qua lại xung quanh thân thể, Tiêu Dật mở to mắt, cảm thấy thân thể đang nhanh chóng rơi xuống.
24 Khi tiếng gõ đã sắp truyền tới dưới chân, Tiêu Dật được Sở Mặc mang lên thuyền. Màn sáng màu lam nhạt sáng lên, trùm lấy toàn thân thuyền, Tiêu Dật nhẹ vươn tay chạm một cái vào màn sáng, một cảm giác đau nhói như kim châm truyền tới, y vội rụt tay về, sau lưng lại vang lên tiếng cảnh cáo của Sở Mặc, “Đừng chạm bậy vào cấm chế.
25 Bị một cái túi càn khôn nuốt là cảm giác gì? Tiên giới chắc không có ai từng có trải nghiệm này, ngay cả Sở Mặc, nếu không phải bản thân gặp phải, hắn cũng tuyệt đối không tin túi càn khôn lại còn có thể chứa người? Hoặc là nuốt người? Thân thể giống như bị giam cầm, không có bất cứ cảm giác gì, trong ngũ quan trừ thị giác, những các khác đều bị phong ấn, Sở Mặc xác định hắn còn sống, thân thể trừ không thể động ra, thì không có bất cứ tổn thương nào.
26 Có lẽ ông trời thấy ngày đầu tiên Tiêu Dật ở Vô Vọng chi hải gặp phải nguy hiểm kích thích quá mức, hai ngày sau, xuyên vân thoa tuy mấy lần gặp phải yêu thú cỡ lớn, còn có một lần gặp phải bão từ trường, nhưng dưới sự điều khiển của Sở Mặc trên cơ bản đều trôi qua không có nguy hiểm, không giống như ngày đầu tiên xém chút tiêu đời tại đây.
27 Khi Tiêu Dật tỉnh lại, chỉ cảm thấy mí mắt nặng nề, làm sao cũng mở không ra, toàn thân trên dưới thì mềm nhũn vô lực, giống như y đã ngủ rất lâu. Một cánh tay ấm áp lướt qua trán y, giọng nói dịu dàng: “Kết quả kiểm tra có chưa?” “Có rồi, thương thế trên người á thú đã lành lặn, chắc đã gần tỉnh lại.
28 Đối mặt với địch ý đột nhiên mà tới của Thần, Sở Mặc tuy không hiểu, nhưng phản ứng cực nhanh tránh khỏi động tác của hắn. Chỉ là không biết tại sao, Thần nhìn hắn, trong con mắt đỏ bừng tràn đầy cảm giác phẫn nộ, hạ thủ càng thêm vô cùng hung hãn, cứ như muốn dồn hắn vào chỗ chết.
29 Kịch náo trước cửa thành cuối cùng kết thúc bằng Sở Mặc và Lộ hòa giải, mọi người cũng biết đại ô long về lai lịch của Tiêu Dật, đương nhiên Tiêu Dật trong mắt mọi người vẫn là á thú, chỉ là vết thương trên người do chịu ngược đãi trước đó biến thành sau khi thất lạc với Sở Mặc, bị thương trong sa mạc.
30 Bữa cơm chung buổi tối vô cùng náo nhiệt, tuy thức ăn đơn giản tới đáng thương, trừ mớ hồ màu xanh ra chính là mớ hồ màu xanh, nhưng từ bầu không khí của hiện trường và bố trí xung quanh, có thể thấy Lộ rõ ràng tốn không ít tâm tư.
31 Khi Tiêu Dật và Sở Mặc tâm tâm niệm niệm trở về tiên giới, Bạch Kỳ ở nhân giới cũng tâm tâm niệm niệm chờ sự xuất hiện của Tiêu Dật. Lần trước sau khi ông bà Bạch xảy ra tai nạn, Bạch Kỳ vẫn luôn không yên lòng, luôn cảm thấy sắp xảy ra chuyện gì.
32 Đề nghị của Lộ tuy nghe có vẻ hoang đường, nhưng cũng là phương pháp cực một lần tránh được vĩnh viễn. Thực sự là phương thức biểu đạt tình cảm của thú nhân quá không hàm súc, Tiêu Dật cảm thấy y thật sự đã tới cực hạn chịu đựng.
33 Xung đột của Sở Mặc và Cổ Mục tựa hồ là một sợi dây dẫn, hai ngày tiếp theo giữa thú nhân của khu D và đội tiền trạm khu trung ương bùng phát mấy lần xung đột.
34 Căn phòng quen thuộc, bài trí quen thuộc, tất cả quen thuộc, những thứ này đều khiến Tiêu Dật triệt để thả lỏng. Thời gian này bất kể là Vô Vọng chi hải hay là thú nhân thế giới, y kỳ thật vẫn luôn căng như dây đàn, cho tới đã ở trong căn nhà quen thuộc, cảm xúc căng chặt đó mới hòa hoãn lại.
35 Tiêu Dật trở về thú nhân thế giới không biết, khi y và Lạc Phi ra khỏi cửa, trên cửa an toàn chợt hiện lên một tia sáng, lão Vương ở trong cửa tiệm của mình lập tức bị kinh động, lập tức chạy qua.
36 Chỉ trong thời gian một bữa cơm, Tiêu Dật và Lộ đã đạt thành bước đầu hiệp nghị cho hợp tác, đương nhiên người truyền lời trong đó là Lạc Phi, mà tất cả đều che giấu Sở Mặc.
37 Hai giờ sáng, chính là thời gian khuya nhất trong ngày. Dưới ngọn đèn màu trắng ở đầu giường, Tiêu Dật sắc mặt nghiêm túc ngồi đối diện Sở Mặc, nếu bỏ qua bộ đồ ngủ trên người y, đồng dạng cũng bỏ qua bộ đồ ngủ trên người Sở Mặc, hai người trông có vẻ giống tinh anh đang ngồi trên bàn đàm phán.
38 Bốn giờ sáng, trải qua hai giờ giao lưu thân thiết, Tiêu Dật và Sở Mặc liền trao đổi ý kiến về các vấn đề phổ biến là hợp tác, chia phần, buôn lậu. Cuộc đàm chuyện của hai người tiến hành trong không khí nhẹ nhàng thân thiện, Sở Mặc tràn đầy khẳng định tác dụng trọng yếu của Tiêu Dật trong đại nghiệp buôn lậu, còn khích lệ Tiêu Dật tiếp theo cứ phát dương tinh thần không sợ khổ không sợ mệt, tiếp tục phát huy và mở rộng tác dụng này.
39 Chuyện nước tiểu của báo con chỉ là một khúc nhạc đệm, Sở Mặc tìm Tiêu Dật còn có chuyện quan trọng hơn, hắn muốn về tiên giới một chuyến. “Anh nói rõ với Lộ rồi?” Tiêu Dật một bên luống cuống thu xếp cho báo con trong ngực, một bên kinh ngạc nhìn Sở Mặc, tính cách Sở Mặc không giống người sẽ bỏ đi vào lúc này, nếu hắn nói muốn về tiên giới, tất nhiên là chuẩn bị về tìm trợ thủ, tiền đề là hắn phải nói rõ thân phận lai lịch với Lộ.
40 Tiên nhân của tiên giới vì tu vi, võ lực bất đồng, có thể sơ lược dùng từ cấp một tới cấp mười để khái quát, trong phạm vi này, lại căn cứ theo hướng sở trường của tiên nhân, phân làm nhiều loại bất đồng là chiến tiên, đan tiên, khí tiên, phù tiên.