21 Hôm nay Tống Khiêm cùng Truy Phong ra ngoài tìm hoa Song sinh, ta bị bắt ở lại trong nhà. Tống Khiêm tức giận bất bình nói: “Tại hạ không muốn lại một lần nữa giữa đêm không được ngủ còn phải chạy đi chém muỗi.
22 Vì Âu Dương Sơ Tuyết trúng độc nên chúng ta nán lại Thiên Sơn rất lâu, thời điểm chúng ta về đến Phong Vũ sơn trang, chỉ còn một tháng là đến võ lâm đại hội.
23 Lần này vẫn không thấy ai trả lời, nhìn sắc trời dần tối ta bắt đầu lo lắng, không lẽ ta sẽ phải đợi trong này cho đến mai mới có người đến cứu sao? Ai, đành phó mặc cho số phận vậy.
24 Trở lại sơn trang tĩnh dưỡng vài ngày, Truy Phong một tấc cũng không rời ta cùng Tiểu Ngọc. Tuy rằng ta đã nhấn mạnh nhiều lần rằng thương thế của ta không phải do hắn mà là do ta không cẩn thận, thế nhưng hắn vẫn tự trách mình không bảo hộ chúng ta cho tốt.
25 Tống Khiêm càng lúc càng mê loạn, trong mắt ánh lên ngọn lửa. Ta từng bước tới gần, cảm thụ sức nóng của hắn.
Từng lớp y phục liền bị ta lần lượt cởi bỏ, cuối cùng chỉ còn lại tiết y mỏng manh.
26 Một đêm liều mình triền miên, khi trời dần rạng, Tống Khiêm dịu dàng đưa ta lúc đó đã mệt đến mức không cựa mình nổi về phòng, nhẹ nhàng cẩn trọng tựa như ta là một búp bê thủy tinh.
27 Ở trên giường nghỉ ngơi vài ngày, chợt cảm thấy sơn trang náo nhiệt hơn mọi ngày rất nhiều, mà Truy Phong vẫn hay ghé sang thăm ta cũng bỏ đâu mất dạng.
28 Từ sau đêm đó, ta không còn chủ động đi tìm Tống Khiêm nữa, thỉnh thoảng, hắn tới tìm ta. Trải qua sự không thoải mái của đêm hôm ấy, ta không còn yêu cầu hắn đừng cưới Âu Dương Sơ Tuyết nữa, thời gian bên nhau cũng tạm coi là thoải mái, một loại hạnh phúc giả dối.
29 Sau một hồi, Hồng Diệp rộng lượng ngừng lại, giao cây sáo trong tay cho thiếu nữ phía sau. Về phương diện âm nhạc mà nói, không thể không công nhận đó là một thủ khúc tuyệt vời.
30 Hồng Diệp là cốt nhục Tống gia, câu nói không khác gì tiếng sấm giữa trời quang khiến ai nấy đều choáng váng.
Tống Liên đúng là phong lưu thành tính, con riêng rơi rớt khắp nơi, không biết Tống Khiêm còn có muội muội hay tỉ tỉ nào nữa không.
31 Nghe Vô Cực tôn giả kể lại xong, những người ở đây đều không khỏi cảm thán.
Tống Liêm ho khan hai tiếng, áy náy nói: “Là ta có lỗi với nàng, nàng đáng ra không phải chịu khổ như vậy.
32 Trải qua những biến cố liên tiếp trong đại hội võ lâm lần này, mọi người càng thêm tin tưởng vào Tống Khiêm, rằng hắn gặp nguy không sợ, suy xét toàn diện, có đủ năng lực dẫn dắt toàn bộ võ lâm.
33 “Phu thê giao bái. ” Khách khứa đến dự lễ hôn đều nhìn về phía Tống Khiêm và Âu Dương Sơ Tuyết. Đây là thời khắc quan trọng nhất, sau thời khắc này, võ lâm sẽ xuất hiện một giai thoại, một đôi bạn đời kinh điển: gia thế hiển hách, trai tài gái sắc, thanh mai trúc mã, cuối cùng cũng thành thân.
34 Buổi tối hôm nhận được lá thư báo Âu Dương Sơ Tuyết đã bình an, Tống Khiêm đến tìm ta, hắn không nói một lời liền đẩy ta ngã xuống giường, xé rách áo quần của ta.
35 Tống Khiêm luôn muốn bảo hộ võ lâm chính đạo đó, thế nhưng lại là giáo chủ “Thiên Diệp giáo”, là chủ tử của Hồng Diệp. Vậy tất cả những chuyện xảy ra gần đây…… ta không dám nghĩ tiếp.
36 Theo ánh nắng ban mai len qua khe cửa, những tiếng chim hót vọng vào, lòng người đều trở nên ấm áp, ta ưỡn lưng vặn mình, tâm tình vô cùng thư thái rời giường.
37 Hồng Diệp từ phòng ta đi ra, theo sau Tống Khiêm. Hôm đó, hắn đến cáo từ Tống Liêm, nói phải về xử lý phản loạn trong “Thiên Diệp giáo”.
Tống Liêm thâm tình nói: “Cẩn thận một chút, còn nữa, không nên xử lý quá tuyệt tình, nên để lại cho mình một đường lui.
38 Hồng Diệp ra đi không một lời từ biệt, tất cả mọi người đều chú ý bệnh tình của Tống Liêm, không ai để ý người kia ra đi hay ở lại. Ta cũng từ Tống Khiêm mới biết chuyện này.
39 Mọi người thương tiếc trước cái chết của Tống Liêm, vậy là một thế hệ anh hùng đã ra đi.
Các võ lâm nhân sĩ đến phúng viếng rất đông, Hồng Diệp đang đi được nửa đường nghe tin liền quay lại, ba người nhà Âu Dương cũng cấp tốc đến Phong Vũ sơn trang đưa tiễn.
40 Hồng Diệp nhìn ta áy náy, giống như muốn nói: “Rất xin lỗi, là ta liên lụy đến ngươi. ”
Ta khẽ lắc đầu cười với hắn: không phải lỗi của ngươi, đây là ta tự làm tự chịu.