21 Cùng Kỳ giơ móng vuốt gầy yếu của mình ra, muốn để lại chút dấu vết lên người cô gái cứ thích ôm nó. Nhưng nó đau đớn phát hiện nó đã bị phong ấn mấy nghìn năm, dường như đã bị vua Thuấn hút hết sạch sức lực, nó bây giờ chỉ là một con thú non vô hại.
22 2.
Cùng Kỳ giơ móng vuốt gầy yếu của mình ra, muốn để lại chút dấu vết lên người cô gái cứ thích ôm nó. Nhưng nó đau đớn phát hiện nó đã bị phong ấn mấy nghìn năm, dường như đã bị vua Thuấn hút hết sạch sức lực, nó bây giờ chỉ là một con thú non vô hại.
23 "Bắt được rồi, bắt được rồi". Tiếng bác sĩ vui mừng vọng từ trên cây xuống, một lúc sau người mới nhảy xuống, trên tay là một chiếc lồng chim cổ xưa. Trong lồng, có một chú chim xanh ba chân, thân thể nhẹ nhàng màu lông sáng bóng, đang đanh giọng kêu.
24 Trên đường tới hiện trường xảy ra vụ án, nghĩ tới cảnh tượng khủng khiếp khi mở mắt ra nhìn thấy xác mình lúc đó, Ninh Kỳ Kỳ cảm thấy cả người gai lạnh, ban nãy có thêm dũng khí bây giờ không biết đã đi đâu hết.
25 Ninh Kỳ Kỳ đờ đẫn ngồi bên đường nhìn nơi hỏa táng, làn khói xám đại diện cho người chết đang cao dần lên, trong lòng cô không rõ cảm xúc bây giờ thế nào nữa.
26 Sau đó, Ninh Kỳ Kỳ trở thành Tiêu Tịch.
Linh hồn của Tiêu Tịch không bao giờ trở lại nữa, quãng thời gian trải qua cùng Tiêu Tịch khiến Ninh Kỳ Kỳ nghĩ mình hoang tưởng, Tiêu Tịch thực ra đã chết từ sớm, linh hồn anh là do cô tưởng tượng ra.
27 Type: Jinnn
1.
Gã chủ tiệm đặt dao nĩa xuống, cầm giấy ăn nho nhã lau khóe miệng.
Đối diện, bác sĩ đang cầm dao ăn giống như cầm dao phẫu thuật, nhanh nhẹn cắt sườn bò chín tái: “Ê, không phải anh không ăn nữa đấy chứ? Lãng phí quá!”.
28 3.
“A Triệt, giờ này chàng nên tới Tuyên Thái điện bàn việc chính sự rồi”. Nàng đoan trang ngồi giữa đình nghỉ mát, cho dù ngoài miệng nói muốn chàng đi nhưng trong ánh mắt hiện rõ ràng không nỡ để chàng đi.
29 5.
“… Hoàng hậu làm loạn lẽ thường, tin lời bói toán, không làm đúng thiên mệnh. Nộp lại ấn tỉ phế về ở Trường Môn cung”.
Giọng người tuyên chỉ lạnh lẽo vô tình vang lên trong cung điện rộng thênh thang, giọng nói cứ vọng lại từng hồi, càng lạnh lẽo hơn.
30 Type: Dandelion
1.
Lần thứ n Ngu Thúy bất mãn về cái tên của mình.
Ngu Thúy. Cái tên này nhìn đã thấy tầm thường, đọc lên rất buồn thương, cũng không biết tại sao năm xưa bố cô nghĩ gì nữa.
31 Xuyên không thành một hạt giống, Ngu Thúy không biết mình còn có thể làm được việc gì, việc cô làm hàng ngày ngoài ngủ ra chính là uống nước, mặc dù trước đây học hành rất vất vả nhưng cô vẫn nhớ nhung những ngày có thân để tự do hoạt động bay nhảy, có miệng để vui vẻ nói chuyện.
32 Ngu Thúy thần trí không tỉnh táo nhìn trần nhà màu trắng.
Cô sao thế nhỉ? Cảnh tượng cuối cùng là hình ảnh Hạng Vũ cầm kích tự vẫn trước mặt cô, máu tươi nóng hổi vương đầy trên đất của cô, cô ra sức gọi hắn nhưng hắn không trả lời, chỉ có từng giọt máu của hắn đang được cô hút dần rồi cay đắng nuốt vào.
33 Type: chuot tery
1.
“Chào anh, anh có chuyển phát nhanh”. Bên ngoài cửa vang lên tiếng gõ đều đều.
Bác sĩ mở cửa, nhanh nhẹn đón lấy bưu phẩm, ký tên rồi đóng cửa lại.
34 Mặc dù có khả năng bị xà tinh tu hành hai nghìn năm ngắm trúng nhưng bây giờ bác sĩ vẫn tỏ ra hết sức bình tĩnh.
Bởi chẳng phải gã chủ tiệm đã nói rồi sao, chỉ cần không tùy tiện cho người khác mượn ô là được! Trời mùa đông thế này không mưa ai che ô cơ chứ?
Có điều câu nói này cũng chỉ là những lời than phiền trong lòng của anh hôm đó, bắt đầu từ hôm sau ông trời dường như nghe được những lời chửi thầm của anh nên mưa bụi tí tách rơi xuống thình thoảng còn kèm theo mưa đá giăng khắp trời đất, chớp mắt cái mưa đến dai dẳng, dự báo thời tiết cũng nói đợt áp thấp này kéo dài một tuần.
35 Bác sĩ cúi đầu nhìn chiếc khóa Trường Mệnh theo mình hai mươi tư năm, đầu óc bỗng dưng trống rỗng.
Chiếc khóa Trường Mệnh này vỡ thành hai mảnh chỉnh tề nằm trên mặt đường đá xanh.
36 Anh cảm thấy dường như mình đang đi giữa lớp sương mù dày đặc.
Lớp sương mù rất dày, dày tới mức không thể nhìn thấy gì xung quanh, đưa tay ra chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy bóng, hoàn toàn mất phương hướng.
37 Bác sĩ giống như vừa từ dưới đáy biển sâu nổi lên trên mặt nước, vất vả mở đôi mắt ra. Ánh đèn mờ quen thuộc trong Á Xá nhảy nhót trước mặt anh.
Anh ngồi dậy từ trên ghế, day day hai bên Thái Dương hơi đau.
38 Type: Dandelion
3.
“Xẻng Lạc Dương, bùa mô kim, ân phát khâu, móng lừa đen… cậu mua mấy thứ này ở đâu thế?”. Gã chủ tiệm thấy bác sĩ lấy những thứ này trong ba lô ra càng nhìn càng tối sầm mặt mũi.
39 Type: Dandelion
1.
Đây là lần thứ hai bác sĩ nhìn thấy gã chủ tiệm nôn ra máu, cảnh tượng lần này sợ hãi hơn, gã chủ tiệm gần như vừa nói vừa rỉ máu tươi trào ra khỏi môi, thậm chí trên khuôn mặt vẫn giữ nụ cười, mức độ đáng sợ thậm chí có thể sánh ngang với phim kinh dị đêm khuya.
40 Type: Dandelion
3.
“Xẻng Lạc Dương, bùa mô kim, ân phát khâu, móng lừa đen… cậu mua mấy thứ này ở đâu thế?”. Gã chủ tiệm thấy bác sĩ lấy những thứ này trong ba lô ra càng nhìn càng tối sầm mặt mũi.