21 Mộ Dung Nghi nhìn mũi tên cắm trên bia, gương mặt bỗng chốc sáng bừng lên, Lí Mạnh Phi bên cạnh cũng nở nụ cười theo.
“Lí giáo úy! Lí giáo úy người xem! Ta bắn trúng rồi!” Đúng vậy, lúc trước vì so lực cánh tay quá yếu, tên bay chưa tới bia ngắm đã rớt xuống, mười lần như một, còn bình thường thì toàn bắn trúng… bên trái với bên phải của hồng tâm thôi, ngày này qua tháng nọ, bản thân Mộ Dung Nghi cũng có chút nản lòng.
22 Đợi cho hai tên xui xẻo kia đi khỏi, Mộ Dung Nghi nhanh chân chạy tới chỗ của Lí Mạnh Phi xem thương tích thế nào.
“Cửu điện hạ đừng lo, một chút thương tích như vậy có là gì đâu.
23 Một lúc sau, Mộ Dung Nghi nhìn phần lông vũ ở đầu mũi tên hãy còn rung lên, thảng thốt, nó xoay sang Phi Dật đang mỉm cười tựa trích tiên hỏi: “Đệ… bắn trúng rồi?”
“Đúng rồi.
24 Mộ Dung Nghi ngồi trên giường Tứ ca, tay ôm lấy chân, úp mặt vào gối, thi thoảng nhịn không được lại ngóc đầu nhìn, đáng tiếc là Tứ ca Đinh Hiên của nó vẫn chăm chú vào quyển sách trên tay không biết mệt mỏi là gì.
25 Một mũi tên phóng thẳng về phía Mộ Dung Nghi, nó chỉ kịp hét lên một tiếng, vô thức lùi lại rồi ngã xuống, “Phập——” đầu tên cắm phập vào thân cây, Mộ Dung Nghi chỉ thấy trên cổ đau rát, giơ tay sờ lấy, âm ấm, chảy máu rồi!
Rốt cục, cái thứ giết người này của đứa nào! Mộ Dung Nghi loạng choạng ngồi dậy muốn nhắc nhở kẻ bắn phải cẩn thận chút, đừng có thú không thèm bắn mà đi bắn người.
26 “Lục ca… Lục ca…” Mộ Dung Nghi vươn tay muốn đẩy Phi Dật ra, nhưng lại càng cố sức khiến đầu xoay qua, làm đường cong nơi cổ bất đắc dĩ lộ ra, còn có vết tơ máu đỏ rượm kia.
27 Mấy hôm nay trong cung vô cùng bận rộn, bởi vì có sứ thần của Điền La từ phương Bắc đến thăm.
Mộ Dung Nghi ngồi trong phòng của Tứ ca vừa ngửi tới ngửi lui, vừa ngước mắt nhìn Đinh Hiên đọc sách nhân tiện quấy rối.
28 Ra khỏi biên giới, là sa mạc mênh mông vô bờ, gió lớn thổi qua liền như sóng biển nhấp nhô bất định.
Mộ Dung Nghi liếm đôi môi khô khốc, đem bình nước đưa vào xe ngựa cho Như Thần công chúa.
29 Chỉ trong chốc lát, đám người đó đã nhất tề xông lên. Trang phục của họ rất kì lạ, Mộ Dung Nghi chưa từng thấy qua bao giờ, nhưng hoa văn của nút thắt trên viền cổ áo lại giống như trang phục của Điền La.
30 Mấy ngày gần đây binh mã nơi biên quan được điều động liên tục thậm chí ngay đến Mộ Dung Nghi cũng cảm nhận được bầu không khí khẩn trương này. Theo lời Đinh Hiên, bởi đám lính đánh thuê nhận nhiệm vụ ám sát đoàn Mộ Dung Nghi không quay về Tây Quỳ phục mệnh (*)đoán chừng Tây Quỳ không lâu nữa cũng sẽ thực hiện bước tiếp theo.
31 Tiểu Vũ nắm tay Mộ Dung Nghi lại, nhẹ giọng nói: “Đừng che… Ta muốn nghe tiếng ngươi…”
Giọng Tiểu Vũ rất dịu dàng, không có một chút nào gọi là kiêu hùng như trước mặt phụ hoàng, Mộ Dung Nghi nghe thấy thì trong lòng nhũn ra.
32 “Ngươi cho nó làm gì rồi?” Đây là lần đầu tiên Phi Dật dùng thái độ lạnh lùng nhường này để nói chuyện với nó.
“Chưa… Không cho…” Nghi rất muốn chạy đi, nhưng bản thân không hiểu sao lại giống như con sâu nhỏ rơi vào mạng nhện, vô phương vùng vẫy.
33 Lục Tử Mặc gật đầu: “Không thể giả được. ”
“Ha ha, như vậy thì tại hạ là Cửu hoàng tử Mộ Dung Mộ Dung Nghi, cũng không giả được, người này là đệ đệ của ta, Mộ Dung Vũ.
34 “Đừng—— Lục ca!” Mộ Dung Nghi vươn tay muốn chộp lại.
“Cái gì đây? Yêu sách của vạn dân này!” Phi Dật quăng yêu sách lại cho Mộ Dung Nghi như đồ chơi, “Thiệt là lỗi thời mà!”
“Hả?” Mộ Dung Nghi nhét bản yêu sách vào lòng cẩn thận rồi giương mắt nhìn Phi Dật, ngơ như bò đeo nơ.
35 Cuộc khởi nghĩa của dân chúng càng ngày càng diễn ra theo chiều hướng xấu, thành Húc ở gần kinh thành nhất cũng vừa bị công phá, khiến cả kinh thành vô cùng hoang mang.
36 Chư vị đại thần lần lượt rời đi, trong lòng đều tự hiểu rằng Hoàng Thượng đã có chủ ý riêng của mình.
“Thanh Trúc à, trẫm định lập Phi Dật làm thái tử, ngươi thấy thấy nào?” Hoàng Thượng nghiêng người nhìn Thanh Trúc đang pha trà bên cạnh.
37 Trước cửa cung Mộ Dung Nghi cùng quan viên các loại hăng hái đứng dàn hàng ngang trong đội ngũ nghênh đón Mộ Dung Ngọc, Mộ Dung Vũ trở về. Nó đang cố tưởng tượng ra hình ảnh Tiểu Vũ của nó cùng Tứ ca cưỡi ngựa oai phong bước vào cổng cung nhưng cuối cùng chỉ thấy Tam ca Mộ Dung Ngọc cùng Tứ ca Đinh Hiên vẻ mặt nghiêm trọng đi đằng trước, phía sau họ là một chiếc xe ngựa chầm chậm lăn bánh theo sau.
38 Đinh Hiên đánh xe ngựa quay về cung, lần thứ hai màn vén lên, Mộ Dung Nghi vẫn ngồi như thế, bất động.
“Cửu đệ,” Đinh Hiên tiến vào, muốn tách Mộ Dung Nghi và Tiểu Vũ ra, vừa kéo mạnh một chút, Mộ Dung Nghi bỗng nhiên run rẩy, ôm Tiểu Vũ lùi vào trong góc, hét lên thất thanh: “Không được tách bọn ta ra! Không được tách bọn ta ra!”
Nhìn dáng vẻ của nó, Đinh Hiên lần đầu biết cái gì gọi là đau lòng.
39 Mười năm trước, có một vị hoàng tử bé, mẫu thân của nó là Dụ phi, mĩ nhân khuynh thế, xinh đẹp nhất lục cung, cũng là mục tiêu đáng ghanh ghét nhất của Hoàng Hậu và các vị phi tần.
40 “Ngươi không chịu nói chứ gì, vậy đi theo ta nào…” quỷ hồn của “Mộ Dung Vũ” chầm chậm xoay người lại, tóc dài xõa khuất mặt, vết thương nơi lồng ngực còn đang rỉ máu.