161 CHƯƠNG 160.
Nghe được tiếng gọi thấp vô thức bật ra khỏi miệng của Lôi Hải Thành, Công tử Tuyết nghiêng đầu, quan sát biểu tình trên mặt Lôi Hải Thành một trận, chậm rãi đứng lên, đi ra khỏi nhà gỗ.
162 CHƯƠNG 161.
Ròng rã suốt một tháng kể từ ngày Lãnh Huyền ngự giá thân chinh, công văn biên ải liên tiếp truyền về kinh thành, quân tình không hề khiến cho triều thần Thiên Tĩnh vui vẻ chút nào.
163 CHƯƠNG 162.
Trời cao vạn lý, phong vân cuồn cuộn.
Cỏ xanh đất vàng trên chiến trường, đã bị huyết sắc nhiễm hồng. hài cốt đứt gãy hỗn độn tản mát, song phương kịch chiến chém giết đỏ mắt, bất chấp dưới chân dẫm lên là thi thể quân địch hay binh lính quân mình, chỉ còn biết kêu gào, chém giết.
164 CHƯƠNG 163.
Tiếng nổ liên tiếp không ngừng, kéo dài một hồi lâu sau, cuối cùng cũng ngừng lại, chỉ còn một hai tiếng dư chấn.
Trên chiến trường, thi thể vắt khắp nơi, khói súng còn chưa tan.
165 CHƯƠNG 164.
Chiến dịch này của Thiên Tĩnh tiêu diệt hết mười lăm vạn đại quân Tây Kì, sĩ khí dâng cao chưa từng có, mừng công khao thưởng, tướng sĩ đều cùng uống rượu ca hát, ồn ào đến tận nửa đêm, trên doanh trại vẫn hừng hực lửa trại, tiếng người huyên náo như cũ.
166 CHƯƠNG 165.
Lãnh Huyền không nói gì, nhíu mày, sau khi vẫy lui chúng nhân ra khỏi hoàng trướng, mới quay đầu hỏi Lôi Hải Thành ngồi ở bên cạnh: “Ngươi thấy thế nào?”
Lôi Hải Thành đang bưng bát thảo dược nóng hôi hổi, đã uống được hơn phân nửa, nghe vậy một ngụm uống cạn, lau cặn thuốc dính bên khóe miệng nói: “Binh lực Tây Kì đã tổn thất không ít, Thai tướng quân bọn họ muốn tiến đánh Phạm Hạ cũng không khó, nhưng đối phương biết rõ tình thế nguy ngập, hẳn là sẽ không cam tâm nhận lấy cái chết, thế nào cũng sẽ giở chút thủ đoạn.
167 CHƯƠNG 166.
Hô hấp cùng hơi thở gấp nóng bỏng, khiến cho nhiệt độ trong hoàng trướng tăng lên, cuối cùng thành cảm giác khô nóng của mùa hè.
Đệm da gấu quý giá trên giường bị vò nhăn thành một đống, thừa nhận sự nghiền áp của hai người.
168 CHƯƠNG 167.
“Ngươi có nghĩ rằng Công tử Tuyết có thể ở trong ba người đó hay không?” Lôi Hải Thành nhăn trán, thấp giọng hỏi Lãnh Huyền. Hắn xem như là đã hoàn toàn lĩnh giáo sự xuất quỷ nhập thần của Công tử Tuyết, cho dù Công tử Tuyết lúc này đột nhiên hiện thân ngay giữa doanh trại để ám sát Lãnh Huyền, hắn cũng sẽ không lấy làm kinh ngạc.
169 CHƯƠNG 168.
Màn đêm buông xuống đại địa, tinh quang vạn điểm, chiếu lên doanh trại Thiên Tĩnh. trường mâu cây đuốc của binh sĩ tuần tra ban đêm, lấp lánh muôn vàn sát khí.
170 CHƯƠNG 169.
Tiếng chân lộn xộn, cờ lọng che khuất bầu trời giữa hạ, phấp phới kéo dài trên sườn núi.
Mười vạn tướng sĩ Thiên Tĩnh, được Lãnh Huyền lưu lại hơn phân nửa, do Thai Hóa Long lãnh binh tiếp tục trấn thủ Tây Kì, số còn lại theo hoàng liễn trùng trùng điệp điệp bước trên đường về.
171 CHƯƠNG 170.
Hai chân đạp lên mặt đất, Lôi Hải Thành mới vừa đem đứa bé đưa cho người hầu đứng bên Nguyên Từ Quân đang mừng vui quá mức mà rơi lệ, cổ tay liền bị Lãnh Huyền hung hăng nắm đến đau đớn, giống như chiếc còng sắt.
172 CHƯƠNG 171.
Vào ngày thứ chín, Lãnh Huyền cùng với đại quân khải hoàn hồi kinh.
Lần thân chinh này đã thu hoạch lớn thắng lợi hoàn toàn, hàng phục Tây Kì, còn mang về tỷ đệ quận vương Tây Kì, tin tức sớm bay khắp kinh thành Thiên Tĩnh.
173 CHƯƠNG 172.
“Chỉ có ngươi, mới có thể nghĩ ra biện pháp kết hôn thông gia này. ” Minh Chu không tiếng động nở nụ cười một chút, quay đầu, đăm đăm nhìn Lôi Hải Thành.
174 CHƯƠNG 173.
Kế hoạch đã định, hai người lại càng không trì hoãn, đêm đó liền tuyên triệu Lan vương đến Khai Nguyên cung thông báo chuyện này.
Lãnh Thọ ngớ ra nhìn hai người nửa ngày, cuối cùng xác định Lãnh Huyền cùng Lôi Hải Thành không phải là đang nói giỡn, quá sức kinh hỉ, vẫn không thể tin được vào tai mình, run giọng truy vấn Lãnh Huyền: “Ngươi là nói thật sao?”
“Thọ hoàng thúc, ta gạt ngươi để làm gì chứ?” Lãnh Huyền khẽ nhấp một ngụm hương trà, lãnh đạm nói: “Chỗ thái hậu, xin phiền Thọ hoàng thúc thông báo giùm, để cho nàng ngày mai y kế hành sự, ngàn lần không được để lộ sơ hở.
175 CHƯƠNG 174.
“Có bị cắn phải hay không?” Lãnh Huyền biến sắc.
“Không có. ” Lôi Hải Thành cũng tự hoảng sợ. Cận thận suy xét lại, hắn cũng không hề có lòng hoài nghi thái hậu lại giấu diếm vũ khí ám sát trong chỗ bánh ngọt tự tay làm cho “nhi tử”.
176 CHƯƠNG 175.
Chờ mãi không nhận được câu trả lời, ***g ngực Lãnh Huyền phập phồng một chút, giống như phun ra một hơi muộn phiền, quay đầu, lẳng lặng nói: “Giúp ta chải đầu tiếp đi.
177 CHƯƠNG 176.
Vào lúc hoàng hôn, Lôi Hải Thành đang cùng Lãnh Huyền dùng bữa ở thiên điện, thị nữ tiến vào bẩm báo, nói Hoàng Thượng sai người mang đồ đến tặng.
178 CHƯƠNG 177.
Thiên Tĩnh hoàng đế sắp kết hôn với Tây Kì quận chúa, tin tức này sau khi ở trên kim điện được chính miệng Minh Chu tuyên bố ra, giống như một nhát kích nặng nề dấy lên tầng tầng lớp sóng, khiến triều dân náo động.
179 CHƯƠNG 178.
Trong các tiểu quốc bấy giờ, bốn nước chư hầu vốn dĩ thần phục Tây Kì nhân thời cơ Tây Kì quy thuận Thiên Tĩnh, đều cùng nháo nhác thoát ly khỏi tầm tay Tây Kì.
180 CHƯƠNG 179.
Mắt thấy lưỡi đao sắp chém đến tay nam nhân, một bóng đen bất chợt từ trong đám người bay ra, lao thẳng đến cổ tay nắm đao của lam y nhân.