21 Chương 21: Ta là Liên Dụ Liên các lão bên này đang hào hứng. Bên kia Phương Chính cũng vừa đến Mính Tính trai. Theo như lời mật thám, khí độ và tướng mạo của Liên Dụ rất không tầm thường.
22 Chương 22: Con la, con ngựa, con lừa Thông thường, người Liên Dụ đã gặp, trong ấn tượng của hắn sẽ lưu lại trạng thái họ nghẹn họng trân trối, á khẩu không cách nào trả lời được.
23 Chương 23: Thỉnh an Liên đại nhân Nha hoàn ôm tầng tầng lớp lớn đồ cổ chất đống trong một góc khuê phòng, Phương Uyển Chi ngồi rất lâu không mở miệng.
24 Chương 24: Phương Uyển Chi làm bằng sắt. Sau hôm đó, khi xe Ngọc trần phụng uyển đến đón Phương Uyển Chi, Phương Chính lại bảo nàng mang rất nhiều đồ cổ, giá trị xa xỉ, vô cùng quý báu sang trọng, chồng chất dưới mái hiên của căn nhà tranh, bị giói xuân thổi Liên Dụ treo một tấm rèm lên giữa hắn và Phương Uyển Chi, giữa đó lại đâm hai lỗ thủng, ánh mắt nhìn nàng cũng càng ngày càng ít.
25 Chương 25: Ăn cơm đi Trần vương Lưu Lễ trong bụng không có mấy thơ văn, nhìn bên ngoài thì có vẻ u mê đần độn rất dễ dàng thân cận. Bữa ăn hôm nay hắn cố ý chọn một nơi gần núi kế sông ở kinh giao.
26 Chương 26: Có tư vị Lưu Lễ cũng đã quen với tính tình kì quái của Liên Dụ, lúc tên này hai mươi tuổi từng ôm một con hổ con trong núi về, khi đó còn là những năm đánh trận, hắn là Thống soái, nhưng lại nuôi một con hổ con.
27 Chương 27: Cái gì gọi là thận trọng? Lưu Lễ tự mình đưa tiễn đôi vợ chồng son đi. Đúng, là đưa tiễn. Hắn nói hắn không đi nữa, muốn đi bộ lòng vòng ở vùng thôn quê xem có thể kiếm được một người dám khóc lóc om sòm với hắn hay không, cùng nhau trải qua những ngày thân thuộc.
28 Chương 28: Tiểu tức phụ Trương Nhị gia làm sao vậy? Mặt trời chiều ngã về tây, chiếc xe ngựa lại khởi hành lần nữa, bên trong xe trận chiến vẫn bất phân thắng bại.
29 Chương 29: Đại vương phái ta đến tiêu diệt Vùng Nhạn Nam này đạo phỉ hoành hành ngang ngược, đây không phải là địa giới thái bình gì, thị trấn lệ thuộc vào Miêu Cương, tri huyện địa phương cũng ít khi quản lý.
30 Chương 30: Đệ nhất ngốc nghếch Đại Yển “Nhạn Nam?” Phương Uyển Chi nháy mắt hai cái: “Ngài muốn mang ta đi Nhạn Nam?” Thế mới bảo nói chuyện với người thông minh sẽ không thấy phiền mà.
31 Chương 31: Tình cảm làm người ta lo lắng Nhắc tới Lưu Lăng, trên triều phân từng đảng phái lôi kéo thêm người, hắn thì một người cũng không lôi được, nguyên nhân không cần phải nói, một hoàng tử không có chân tài thực học, ai lại muốn nâng hắn lên vương vị đây? Hết lần này tới lần khác cũng chỉ có Trương Tư Trung, vô cùng thân tín, hoàn toàn nghe theo lời hắn.
32 Chương 32: Bạch Yến Trầm tri huyện Nhạn Nam. Ba ngày lênh đênh trên nước, vất vả lắm mới lên được bờ, chân của Vương Thủ Tài vẫn mềm như cũ. Vị tiểu gia này chúng ta bị say sóng.
33 Chương 33: Một bộ bát đũa Nhạn Nam là vùng huyện thành nhỏ lệ thuộc vào Miêu Cương, cửa thành không rộng, thể hiện sự bủn xỉn hẹp hòi. Bạch Yến Trầm là thất phẩm tri huyện, hắn mặc bộ quan phục màu xanh mơn mởn thêu cò trắng xuyên qua một hàng người mặc áo choàng đỏ đứng trước cổng thành, nhìn như một con gà con.
34 Chương 34: Ta có được hay không? Nửa tháng đi đường, dù ngồi trên xe ngựa cũng đã khiến người ta mệt mỏi, đặc biệt là Liên Dụ còn thức mấy đêm xem sổ sách, hắn đã buồn ngủ không chịu được.
35 Chương 35: Bên kia màn tiếng hít thở vẫn đều đều, không trở người lộn xộn. Liên Dụ không cần nghiêng lỗ tai lắng nghe cũng có thể tưởng tượng ra hình ảnh của nàng.
36 Chương 36: Tâm tư của hai tên ngốc Thiết Thiêu các đúng là rất cao, bởi vì được làm từ gỗ, cho nên không hề chắc chắn, lung lay muốn đổ. Lưu Lăng là người béo hiếm thấy, chỉ cần không cẩn thận nghiêng qua một bên, dưới chân lại vang lên tiếng kẽo kẹt.
37 Chương 37: Còn nhiều thời gian Lúc Phương Uyển Chi đi ra ngoài, ba người kia đã nói chuyện xong. Một người thì thần sắc xán lạn lau chùi bạc, hai người còn lại thì yên lặng nhìn.
38 Chương 38: Đấu khẩu dẫn tới huyết án Sau đó một thời gian dài Phương Uyển Chi và Liên Dụ đều đi nghe ngóng. Họ muốn trong lúc nói chuyện với những người kia, có thể cảm nhận được tín ngưỡng của những người này, tại sao lại tín ngưỡng điều đó.
39 Chương 39: Hiếm khi hồ đồ. Ngày kế, mọi người đều dậy thật sớm, không biết Liên Dụ kiếm đâu ra một cái áo choàng đen thui, mặc dài chấm đất, bên ngoài còn có đính mũ.
40 Chương 40: Đạo sĩ lên núi Lưu Lăng và Trương Lương lần này tới đây là vì hôm qua bực quá, trong lòng không thông, cho nên muốn quay trở lại. Trong lòng hắn cũng thấy có lỗi với Liên Dụ, cho nên mới muốn tới thăm dò tin tức, để hắn đừng giận mình nữa.