581 « Thương Thiên giám »:Ngàn năm mây trắng lững lờ trôi , vạn cổ Giang Hà chảy về biển. Lịch sử bao la như không quyển, duy có cường giả tồn xuân thu. Một khi kinh khởi long xà biến, trời long đất lở hung mang lóe.
582 Ở bên trong một mật thất rộng rãi của Tuyệt Mệnh cốc, sáu vị lão giả tóc bạc cùng mới một lão phu nhân già lụm khụm tụ tập chung một chỗ, bọn họ chính là mấy vị trưởng lão có địa vị cao nhất của y thần Bạch gia.
583 Tuyệt Mệnh cốc. Nhạc Phàm và Giang Tiểu Phong được người của Bạch gia an bày ở trong một trang viên. - Ngày ngày đều phải ăn no. Ăn no mới có sức suy nghĩ, ăn no mới có sức làm việc, ăn no.
584 Nhạc Phàm vừa nói xong, mọi người đều nhìn về phía tay trái của hắn, ở trên có một con rắn nhỏ quấn quanh. Đúng thế, một con rắn nhỏ không tới hai thước, to cũng chỉ cỡ ngón tay cái, toàn thân phủ bởi hoa văn màu vàng kim, thần bí mà quỷ dị.
585 Trang viên lại trở nên an tĩnh, Giang Tiểu Phong ngược lại có chút không quá thích ứng. Hắn không biết sắp tới sẽ có chuyện gì xảy ra, hắn chỉ biết, nếu mọi chuyện không được xử lý tốt, e rằng trên giang hồ sẽ không còn cái tên "Giang Tiểu Phong", không cỏn một kẻ chuyên gieo tai họa nữa.
586 Ra khỏi Dược Vương điện, Bạch Hằng Phong đi thẳng tới một trang viên cách đó không xa. "An Lai cư" hàm chỉ nơi bình an, chính là trang viên đặc thù duy nhất của Bạch gia.
587 Bên ngoài trang viên đứng đầy người, mỗi một người đều cầm cuốc cầm liềm, ánh mắt cảnh giác chăm chút nhìn vào bên trong trang viên. Cửa phòng mở ra, Nhạc Phàm vừa bước ra một bước đã thấy cảnh tượng này, nhưng hắn cũng không có cảm giác ngoài ý muốn.
588 Bầu trời dần đần đổi sắc, lại sắp có một trận mưa lớn đổ xuống. Lúc này, ở bên ngoài An Lai cư đứng đầy người, bọn họ đều nhỏ to thảo luận, lo lắng cho bệnh tình của tiểu thư của Bạch gia.
589 Cảnh có Tô Hàng, cổ có Lạc Dương. Danh tiếng Lạc Dương, thiên cổ không suy. Lạc Dương ngày hôm này nhờ có Huynh Đệ hội mấy năm nay phát triển mạnh, phơi bày ra cảnh tượng phồn vinh chưa từng có.
590 Đảo mắt đã ở trong Tuyệt Mệnh cốc hai ngày. Giang Tiểu Phong nhàm chán nằm trên bãi cỏ, ngây ngốc nhìn bầu trời cao. Hắn vốn không phải là người ở yên được, nhưng ở trong Tuyệt Mệnh cốc, hắn tuyệt vọng phát hiện mình cư nhiên lại không có chuyện gì có thể làm!Muốn trộm đồ vật này nọ thì hắn lại không có gan.
591 Ầm!Ầm ầm. . . đùng. . . Từng trận sấm xuân vang dội thiên địa, bầu trời trở nên âm u rất nhiều. Không lâu lắm, mưa bắt đầu đổ xuống như trút nước. Mặt trời chiếu khắp nơi, nước mưa bồi dưỡng cho vạn vật, đây vốn là phúc trời ban, song tùy theo mưa to rơi xuống, một luồng tử khí tràn ngập khắp sơn cốc.
592 Bóng tối giống như một bàn tay khổng lồ gắt gao đem Bạch gia nắm lấy. Trong nhà thờ tổ, Bạch Hằng Xuân quỳ phục trước mặt linh đường, dáng vẻ thành kính nói:- Tổ tiên Bạch gia ở trên cao, tử tôn Bạch Hằng Xuân xin chịu tội.
593 Tại bên ngoài Nam Hải, ở một chỗ vực sâu thần bí. Kiến trúc cổ xưa, bề ngoài giản lược, lộ ra vô tận tang thương và cô độc. Trước một vách núi ngọc thạch, Thiên Khiếm nghiêm chỉnh quỳ dưới đất, ánh mắt ôn hòa.
594 Đối với người của Bạch gia mà nói hôm nay không thể nghi ngờ là một ngày vui đáng giá chúc mừng. Bạch tiểu thư khỏi bệnh như thể là được sinh ra lần thứ hai, trong Tuyệt Mệnh cốc không khỏi giăng đèn kết hoa, hòa tan đi một chút thương cảm.
595 « Thương thiên hồng trần khúc »Đao phong lạnh, trời đất hàn, nơi cao tịch mịch không bằng hữu. Niệm lặng lẽ, lòng người xa, cô tùng độc lập giữa mênh mông.
596 Ngưng Hương ngưng hương, mười dặm ngửi thấy hương, như mộng như ảo, như ẩn như hiện. Giai nhân như ngọc, tóc đen uyển chuyển, hờ hững mà không dung tục, đẹp mà không ướt át.
597 Trong Nghiễm Châu thành, không ai không biết bên ngoài phủ tổng đốc phòng thủ sâm nghiêm, không thiếu cao thủ đứng gác. Nếu là bình thường, dân chúng phổ thông đều không ai muốn dừng lại nơi này, còn tiểu thương thì thậm chí là đi vòng qua, không dám đi thẳng.
598 Nội viện phủ tổng đốc trầm tĩnh dị thường. Trước phòng khác Lạc Khuê chắp tay mà đứng, tuy phẫn nộ trong lòng nhưng hắn vẫn duy trì phong phạm của người đứng đầu.
599 - Ngoại công cứu con!Tên ngu ngốc nhà ngươi kêu la cái gì, sợ người khác không biết ngươi bị trói sao. . . Mắng một tiếng, Diệp Vãn Phong xách theo Thái Ân Khắc đang bị điểm huyệt hiện thân ở trên bờ tường.
600 "Ầm!""Ầm ầm ầm!"Mây đen cuồn cuộn, không lâu lắm liền đổ xuống cơn mưa tầm tả. Mưa to rơi xuống, cả Nghiễm Châu thành giống như thoáng cái đã mất đi sinh mệnh, bị bao phủ ở trong trầm lặng.