Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Thương Thiên Chương 71: Thỉnh Cầu (1)

Chương trước: Chương 70: Hung Tinh (3)



Ra khỏi Dược Vương điện, Bạch Hằng Phong đi thẳng tới một trang viên cách đó không xa.

"An Lai cư" hàm chỉ nơi bình an, chính là trang viên đặc thù duy nhất của Bạch gia. Tuy rằng đây không phải là cấm địa, nhưng không có ai tự tiện bước vào, bởi vì nơi đây là nơi ở của vị tiểu thư duy nhất của Bạch gia - Bạch Đông Nhàn.

Nơi này phi thường đơn sơ, phòng chỉ có ba gian, đồ sinh hoạt không tới mười món. Thật khó để tưởng tượng, Bạch gia là một y đạo thế gia đứng đầu, thế mà Đại tiểu thư lại ở một nơi thế này. Đương nhiên, nơi này tuy đơn sơ, nhưng hoàn cảnh lại khiến cho tinh thần thoải mái, phong cách cổ xưa thanh nhã, khắp nơi đều tràn đầy hương hoa chim hót, rất thích hợp cho việc nghỉ ngơi lâu dài.

Mặt trời chiều ngã về tây, hoàng hôn phủ xuống.

Trong vườn, một đàn bươm bướm đang bay múa trong bụi hoa.

Bên cạnh, một nữ tử đang cầm một cái xén, tỉ mỉ cắt bỏ những lá cây héo úa. Nàng đúng là chủ nhân của An Lai cư - Bạch Đông Nhàn.

Nhìn từ xa thì là mỹ nhân giữa cảnh đẹp, nhưng nhìn gần thì thấy hai mắt nữ tử vô cùng mệt mỏi, sắc mặt trắng bệch, thân thể gầy yếu như sắp bị thổi ngã trong gió, khiến cho người ta lo lắng không thôi.

Đúng vậy, Bạch Đông Nhàn mắc phải một căn bệnh di truyền từ phụ thân, vẫn không có cách nào chữa trị. Điều này đối với y thần Bạch gia đúng là sự châm chọc cực lớn.

Mẫu thân Bạch Đông Nhàn vừa sinh xong đã qua đời, còn nàng thì ốm đau suốt hơn hai mươi năm. Không thể không nói, Bạch Đông Nhàn là một nữ tử có số khổ.

Song, nàng vẫn không hề đánh mất hi vọng sống sót, từ nhỏ vẫn chăm chỉ đọc y thư, sống cuộc sống như người bình thường vậy. Nàng tranh đấu với căn bệnh quái ác này, chỉ cần một ngày mở mắt ra còn thấy ánh mặt trời chói chang, nàng cũng sẽ mỉm cười.

Kiên cường, không chỉ là có bề ngoài khỏe mạnh, mà còn là có nội tâm kiên định.

- Nhàn nhi sao con lại ra đây?

Bạch Hằng Phong lo lắng vội chạy tới bên cạnh đỡ lấy nàng, quan tâm nói:

- Cha không phải đã nói rồi sao, con phải nghỉ ngơi nhiều mới tốt lên được, con xem...

- Phụ thân lại lừa nữ nhi rồi...

Bạch Đông Nhàn dừng tay lại, cười nhẹ nhàng nói:

- Y thuật của nữ nhi cũng không quá kém, sao lại không biết tình huống cơ thể của mình. Nhưng tuy là thế, với cơ thể yếu nhược này nữ nhi vẫn làm được nhiều việc, bằng không chỉ ở trong phòng, có ngày có bị buồn chết đi thôi.

- Con... ài...

Lời của nữ nhi không khỏi khiến cho Bạch Hằng Phong mềm lòng, đồng thời cũng có phần áy náy và chua xót. Là gia chủ, hắn làm được rất nhiều việc. Nhưng làm một người cha, hắn đúng là đã không hoàn thành bổn phận, tâm tư của hắn vì thế mà vô cùng phức tạp và thống khổ.

- Phụ thân, ta hôm nay không có nhìn thấy Lục Nhi, có phải nói chạy ra ngoài chơi rồi phải không?

Bạch Hằng Phong ngân ra, nữ nhi và Lục Nhi vẫn luôn gắn bó gần nhau, hiện tại Lục Nhi đã chết, mình sao có khả năng cấp cho nữ nhi một cái công đạo?

Cười nhẹ một tiếng, Bạch Hằng Phong ra vẻ bình tĩnh nói:

- Lục Nhi đã có Dược Nhi chiếu cố, con không cần lo lắng. Hơn nữa, nơi này là Tuyệt Mệnh cốc, Lục Nhi còn có thể xảy ra chuyện gì? Tiểu gia hỏa kia chắc đi đâu giải sầu, buổi tối liền sẽ trở về thôi.

Tuy nói những lời này, trong lòng hắn vô cùng chua sót, song hắn có thể không nói dối sao? Tất cả những đả kích này, là phụ thân hắn phải tự mình thừa thụ hết thảy.

Bạch Đông Nhàn nghe thế, tự nói:

- Đúng a! Sống ở nơi này lâu cũng có chút buồn, đôi khi ra ngoài hít thở không khí cũng tốt.

Bạch Hằng Phong vỗ về nữ nhi, nói:

- Nhàn nhi không cần nghĩ quá nhiều, chờ nội đan của Lục Nhi thành thục, đến lúc đó con có thể trở lại cuộc sống bình thường. Đến lúc đó, phụ thân nhất đinh dẫn con đi đây đi đó.

- Phụ thân, kỳ thực nơi này cũng rất tốt, thật sự là tốt.

Bạch Đông Nhàn im lặng cúi đầu, nàng không muốn để cho phụ thân thấy mình đang khóc.

...

Nửa đêm, mưa xuân rơi lất phất.

Bạch Hằng Phong đứng lặng bên cửa sổ, nhìn về phía cơn mưa phùn.

Mưa, sinh ở trời, mất ở đất.

Cuộc đời sinh ra chết đi, chính là huyền diệu của sinh tử luân hồi.

Thân là y sư, lại là gia chủ của y thần thế gia, Bạch Hằng Phong đã sớm quen với chuyện sinh tử. Hắn vốn cho là y thuật của mình có thể nghịch thiên cải mệnh, siêu thoát sinh tử, nhưng đối với chuyện của nữ nhi, hắn đúng là cảm thấy vô lực và bất đắc dĩ.

Đêm yên tĩnh, hoài niệm vô biên, đêm càng dài lòng càng lạnh.

Ở nơi này, trong đêm khuya đen nhánh, đồng dạng cũng có một tâm trạng cô độc đang trải dài.

Dưới hiên cửa, Nhạc Phàm lặng lẽ dựa vào. Hắn thử nỗ lực nhìn xuyên thấu qua bóng đêm, nhưng lại bị bóng tối vô tận vùi lấp.

Hắn biết, ở trong bóng tối, có một địa phương vẫn tồn tại, nơi đó ký thác rất nhiều tưởng niệm và tình cảm.

Sáng sớm hôm sau, vạn vật sau cơn mưa phùn dễ chịu, tản mát ra sinh cơ vô hạn.

Giang Tiểu Phong thức dậy rất sớm, hắn căn bản là không muốn dậy sớm như vậy, nhưng Nhạc Phàm lại không chút khách khí lôi hắn dậy từ trên giường.

- Lý đại ca ơi là Lý đại gia, đời trước của ta và người không có thù oán chứ? Người hà tất mới sáng sớm đã tra tấn ta như thế này? Coi như là đi tìm chết, cũng không cần phải đi sớm như vậy chứ?

Vẻ mặt của Giang Tiểu Phong như đưa đám, ngoài miệng cầu xin không ngớt. Bất quá Nhạc Phàm cũng không có để ý, trực tiếp kéo hắn dậy nói:

- Ta hỏi ngươi, ngươi đối với Bạch gia biết được bao nhiêu?

- Chuyện của Bạch gia ta cũng không biết nhiều hơn lắm so với người khác.

Nói tới chính sự, Giang Tiểu Phong cũng không đùa giỡn thêm, nghiêm mặt nói:

- Y thần Bạch gia, đã có hơn ngàn năm lịch sử, xác thực rất thần bí, không có ai biết tổ tiên bọn họ là ai, bọn họ từ đâu mà đến, chỉ biết là bọn họ vẫn tuân theo di huấn, đời đời kiếp kiếp đều ở trong Tuyệt Mệnh cốc, không tham dự tranh đấu của các thế lực, cho nên bọn họ vẫn được bình an trong loạn thế. Ta nghe tam sư phó nói, của cải của Bạch gia vô cùng nhiều, tuyệt đối không phải là những thế gia trên giang hồ có thể so sánh với. Chỉ bất quá, cũng không có ai dám toan tính đối với Bạch gia, cho dù là có thì cũng đã bị giết sạch.

- Giết sạch?

- Không sai, Bạch gia có một quy củ, bất luận kẻ nào muốn tới nơi này cầu y đều có thể, nhưng phải vì Bạch gia làm một chuyện, giết người có, tầm bảo có, hái thuốc có, vân vân...

Giết người, chính là những kẻ đắc tội với Bạch gia. Tầm bảo, chính là tìm kiếm một ít đồ vật ở những nơi hung hiểm. Hái thuốc, chính là thu thập một ít kỳ trân dị thảo cho Bạch gia. Trong đó thì giết người là việc dễ dàng nhất, chí ít thì còn có mục tiêu rõ ràng. Cho nên nói, những kẻ đối địch với Bạch gia đều bị giết chết. Cho dù là không chết thì cũng không dám lộ mặt.

- Có chuyện như vậy?

Nhạc Phàm giật mình, hắn tới nơi này cầu y, nhưng đúng là chưa có chuẩn bị gì cả.

Nhìn thấu suy nghĩ của đối phương, Giang Tiểu Phong cười một cách nhạt nhẽo:

- Đại ca không cần lo lắng, lấy thân phận và địa vị của người, người của Bạch gia nhất định sẽ xuất thủ tương trợ. Hơn nữa người cùng Bạch Vũ Đế còn có quan hệ tốt, bọn họ không nhìn mặt tăng cũng phải nhìn mặt phật chứ!

Nói thật, Nhạc Phàm thực không có ấn tượng bao nhiêu với mấy chữ "Bạch Vũ Đế", chẳng qua là hắn đang lo lắng chuyện khác.

Suy tư trong chốc lát, Nhạc Phàm có chút bồn chồn nói:

- Khi chúng ta vào cốc, ta phát giác có không ít người đang âm thầm nhìn vào nơi này, có cả người dị thường lợi hại. Nếu không phải trực giác của ta linh mẫn, chỉ sợ là không phát hiện được sự tồn tại của người này. Ta cảm giác được, sắp có chuyện phát sinh, hơn nữa rất nguy hiểm!

- Nguy hiểm!?

Nghe được Nhạc Phàm nói nguy hiểm, Giang Tiểu Phong đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó thận trọng nói:

- Lý đại ca, ngươi là có người có chủ ý đánh Bạch gia?

Không đợi đối phương hồi đáp, Giang Tiểu Phong đã tự lo nói:

- Hiện tại giang hồ không giống ngày xưa, thiên hạ biến đổi, cao thủ thiên đạo không ngừng tranh chấp. Có thể nói là trước giờ chưa từng có, đừng nói là Bạch gia, coi như là rất nhiều tông phái ẩn thế cũng bị cuốn vào. Hơn nữa, Bạch gia có hơn ngàn năm lịch sử, thầy thuốc vô số, nếu như có thể khống chế Bạch gia, đây tuyệt đối là một khoản tài phú không thể đo lường!

Nghe Giang Tiểu Phong phân tích, Nhạc Phàm nhìn hắn có chút khác xưa. Xem ra đối phương không phải là kẻ điên thực, mà chỉ là đang giả ngây giả dại thôi.

- Lý đại ca, nếu như những người đó đánh vào, người có nắm chắc đối phó được bọn họ hay không?

- Không có.

Nghe được hồi đáp của Nhạc Phàm, Giang Tiểu Phong há hốc miệng sửng sốt nửa ngày:

- Người nói người đó rất cường đại, ngay cả người cũng không nắm chắc đối phó?

Nhạc Phàm thản nhiên nói:

- Kỳ thực, ta cũng không có lợi hại như trong tưởng tượng của ngươi.

- Người còn không lợi hại?

Giang Tiểu Phong có đánh chết cũng không tin, tru lên nói:

- Lý đại ca, người quá khiêm tốn, quá mức khiêm tốn a. Nếu ngay cả người cũng không tính là lợi hại, vậy người như ta, chẳng phải là đụng một cái là chết queo sao? Trời ơi, đất ơi! Người còn có công lý hay không?

"..."

Thái dương Nhạc Phàm nhỏ ra một giọt mồ hôi lạnh, trực tiếp chuyển thân rời đi.

Loading...

Xem tiếp: Chương 71: Thỉnh Cầu (2)

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Bà Xã Ngoan Nào

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 45


Hoàng Đế Là Gã Đại Lưu Manh

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 21


Tịch Chiếu Huề Phương Điện

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 51