Thượng Tá Không Quân Xấu Xa Chương 81: Chúng Ta Kết Hôn Đi
Chương trước: Chương 80: Thượng Tá Đại Nhân
Đả tự:
Ừm. . . . . . Ừm. . . . . ."
Sáng sớm, Mộ Ly đã thức dậy từ rất sớm, chỉ là bởi vì anh muốn nhìn thêm người con gái đang nằm trong ngực anh nhiều thêm một chút.
Lông mi cong dài tự nhiên, cái mũi nhỏ xinh xắn, còn có cái miệng nhỏ nhắn mềm mại này nữa. Mộ Ly lấy tay chạm vào mặt cô, miêu tả khuôn mặt của cô một cách nhẹ nhàng, nhưng khi nhìn cô, cổ của anh kết không nhịn được mà giật giật.
Có lẽ là lấy tay đụng phải cô, chọc cho đôi mắt như trăng của cô khẽ nhíu lại . Mộ Ly thấy bộ dáng này của cô, không khỏi nhếch môi nở nụ cười, Quý Linh Linh, làm sao em có thể hành hạ một người đàn ông như vậy, từ hôm qua tới bây giờ, cuối cùng là em mệt mỏi đến như thế nào vậy.
Nhìn môi nhỏ mềm mại, đột nhiên làm cho anh không khỏi nuốt nước miếng.
Chỉ là hôn một chút? Chỉ là hôn một chút thôi để xem thử sẽ có cảm giác tuyệt vời như thế nào. Môi của cô rất đầy đặn, tựa như là một miếng thạch hoa quả vậy, anh chưa từng được hôn cô thật tỉ mỉ, vậy bây giờ liền thử xem sao?
Hai bàn tay của Mộ Ly ôm chặt lấy eo của cô, không nhịn được mà nắm chặt thêm mấy phần, anh cúi đầu, chậm rãi tới gần đôi môi mềm mại xinh xắn mà hôn lấy.
"Ừm. . . . . . Ừm. . . . . . Nhột. . . . . ." Đột nhiên trong miệng tràn ngập mùi vị của đàn ông, khiến Quý Linh Linh không nhịn được mở mắt.
Nhưng cô vừa mở mắt, "A!" Lập tức thấy được khuôn mặt phóng đại ngay trước mắt, Quý Linh Linh hét to một tiếng, giơ tay lên,
"Bốp!"
Tay giơ lên, một tiếng thanh thúy vang lên.
"Tại sao lại là anh?" Quý Linh Linh đánh người xong, mới phát hiện là. . . . . . Đánh lầm người rồi.
"Không phải là anh, thì còn là ai vào đây?" Mộ Ly lại thất bại lần nữa, lấy tay ôm lấy mặt, thật là, còn chưa “ăn” được bao nhiêu, anh lại bị ăn một cái tát mạnh như vậy.
Quý Linh Linh suy tư một lát, trong đầu liền hỗn loạn, cảm thấy có chút phản ứng không kịp.
"Em. . . . . . Em sao lại ở nhà của anh? Em không có về nhà sao?" Quý Linh Linh nằm ngang, trợn to mắt nhìn trần nhà. Thầm nghĩ là thật xong rồi, lại thêm một đêm không về nhà ngủ, không có cách nào giải thích với mẹ rồi.
Mộ Ly ngồi thẳng người dậy, một cánh tay ôm cổ của cô, để cho cô nhích lại gần mình.
"Làm cái gì?". Mặc dù là quan hệ của hai người bây giờ, căn bản đều đã hiểu rồi, nhưng mà cứ thân mật như vậy, làm Quý Linh Linh có chút không kịp thích ứng.
Nhìn cô di chuyển ánh mắt, lòng Mộ Ly giống như là bị đánh một cái thật mạnh vậy. Quý Linh Linh, tại sao em không thể nhiệt tình với anh thêm một chút nhỉ? Tỷ như là nụ hôn buổi sáng ....
"Em nói xem anh muốn làm cái gì?". Mộ Ly không trả lời mà hỏi lại.
Quý Linh Linh giơ tay lên, để ở trước ngực của anh, “Anh. . . . . . Anh phải chú ý. . . . . . Sáng sớm nha." Ngụ ý này rất rõ ràng.
"Nhưng mà, anh nghĩ muốn thì làm thế nào?" Mộ Ly nói xong, liền ôm cô vào thật chặt.
"Anh có bị bệnh không, vừa mới sáng sớm , không được!". Cái yêu cầu như vậy, lập tức bị Quý Linh Linh cự tuyệt. Thật là không chịu nổi anh, người đã lớn như vậy, như vậy mà không thể khống chế, nhưng là. . . . . . Tối hôm qua. . . . . .
"Này, Mộ Ly, tối hôm qua anh có làm gì với em không vậy?". Cô vừa cúi đầu, liền nhìn thấy người cô đang mặc lại chính là áo sơ mi trắng của anh.
"Ngủ nha."
"Anh. . . . . . Làm sao anh có thể không có sự đồng ý của em liền. . . . . . Anh anh. . . . . ." Giọng nói của Quý Linh Linh run rẩy.
"Quý Linh Linh, em nghĩ quá nhiều rồi. Tối hôm lúc cõng em về thì em vẫn ngủ say, anh thấy em mặc đồ như vậy sợ em ngủ không thoải mái nên lại tắm rửa giúp em, rồi lại thay đồ cho em. . . . . ."
"Cái gì? Lại tắm?" Quý Linh Linh lớn tiếng hỏi. Ô ô. . . . . . Xong rồi, một đời trong sạch, lại bị xem sạch bách rồi.
“Trước khi đi ngủ em không tắm sao?". Mộ Ly có chút ghét bỏ nhìn cô.
"Câm miệng, cơ bản là không cùng một chuyện! Mộ Ly, cái người này thật đúng là tiểu nhân, lại thừa dịp em gặp khó khăn, bắt nạt em !". Quý Linh Linh nói xong, trong lòng nổi đóa, nắm bờ vai của anh, nâng người lên, một phát liền cắn vào vai của anh.
“A. . . . . ." Mộ Ly cắn răng, không ngờ mình mới nói vài câu như vậy, lại bị "Tai bay vạ gió", "Quý Linh Linh, em phải cho anh cơ hội để giải thích chứ!"
[*Tai bay vạ gió*: có nghĩa là Tai họa bất ngờ từ đâu tới]
"Cho cái gì mà cho? Thừa dịp em không được tỉnh táo, mà dám động tay động chân với em, anh còn muốn em như thế nào nữa?"
"Nhưng mà, em là người phụ nữ của anh, tắm rửa thì có gì sai nào?"
"Ai nói là đúng!". Cô cắn thêm một cái rồi hỏi ngược lại.
Mộ Ly nghe xong lời này, nhìn cô chằm chằm một hồi lâu, đột nhiên anh không trả lời cô, làm cho Quý Linh Linh cũng cảm thấy là lạ.
Đột nhiên, thân thể của Mộ Ly bất ngờ đè lên người của cô.
"Ô. . . . . . Khụ. . . . . . Anh quá nặng. . . . . ."
"Quý Linh Linh, anh cho em biết, nếu như bây giờ em dám hối hận, ngay bây giờ anh sẽ khắc lên người em con dấu của riêng anh!". Giọng nói anh rất bá đạo, vẻ mặt nghiêm túc, giống như là thật sự đã rất quyết tâm vậy.
"Khụ. . . . . . Khụ. . . . . . Mộ Ly anh ép em không thở nổi rồi. . . . . ." Đáng chết, con hồ ly này, sao lúc nào cũng khỏe như vậy.
"Nói cho anh biết, có phải hay không là em hối hận….". Mộ Ly ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm cô, không đợi cô trả lời liền nói:
"Hối hận cũng vô ích. Anh đã nghĩ xong rồi, nếu như em dám đổi ý, anh liền nhốt em ở chỗ này, cả đời không để cho em rời đi."
Ax, nhốt? **? Không phải chứ.
Quý Linh Linh bị anh đè thật sự là có chút không chịu nổi, cô giơ tay lên, véo vào eo của anh một cái, "Đi xuống!"
"A. . . . . ." Mộ Ly đau đến nhe răng nhếch miệng, cô gái này có tật xấu là hay đánh anh, nên thay đổi một chút, nhưng là, bây giờ nên ngoan ngoãn nghe lời mà nằm xuống xuống.
"Tại sao không chở em về nhà?"
"Em tối hôm qua ngủ rất ngon, nếu như anh đưa em về nhà, chẳng lẽ anh tự nhận mình chính là con rể. . . . . ."
"Câm miệng! Anh nghĩ thế nào mà lại tốt như vậy?" Quý Linh Linh trên mặt bộ dạng thẹn thùng, không muốn nghe anh nói một chút nào nữa. Bản lĩnh của Mộ Ly, bây giờ cô đã biết rất rõ, hơn nữa chỉ bằng cô giống như bây giờ, đối với Thượng tá Mộ đầy gian xảo mà nói, thật là quá đơn thuần rồi. Có thể ít chọc đến anh liền không chọc, cô không thích khiêu chiến đối thủ mạnh hơn cô.
"Không cần lo lắng mẹ của em, anh dùng điện thoại di động của em gửi tin nhắn ẹ em rồi, nói em ở lại nhà của một đồng nghiệp nữ, chắc không có vấn đề gì."
"Thật?". Ha ha, người này không tệ lắm, đầu óc còn rất linh hoạt.
"Nhưng thật ra thì anh muốn gọi điện thoại nói thẳng , nhưng anh sợ sau khi em biết sẽ không vui, cho nên. . . . . ." Không chỉ có là lo lắng cô mất hứng, chủ yếu nhất là sợ cô nổi giận, dù sao cho tới bây giờ, anh vẫn không có tìm được biện pháp nào tốt hơn có thể áp chế cô.
Nếu như mà cô đối với anh còn một khóc hai nháo nữa….., thì anh so với chết còn thê thảm hơn nữa.
"Anh dám gọi!". Quý Linh Linh nghe vậy quả nhiên trở nên hung hãn, trừng mắt, liền “nhẹ nhàng” nhìn anh, "Tối hôm qua anh có làm chuyện thất đức nào với em hay không?"
"Aizz da cái gì cũng không có, anh chỉ . . . . . Vuốt vuốt, đụng, sờ sờ. . . . . ."
"Bốp!". Một cái tát vỗ vào trên người của anh, "Anh đã làm gì em?"
Mộ Ly nuốt một ngụm nước bọt, nhìn bộ dạng chuẩn bị phát hỏa của cô, "Thật ra thì, toàn thân của em thì anh đều nhìn thấy rồi, tối hôm qua không ngủ được, anh liền….”
"Anh vì không ngủ được, liền “sờ” em !". Giọng nói của Quý Linh Linh nhất thời lớn thêm một chút, bộ dáng kia giống như là đang ngậm một ngụm máu lớn ở trong miệng vậy.
"Vậy thì phải làm như thế nào? Chẳng lẽ để anh phải “tự làm” sao? Loại chuyện như vậy anh không làm được." Mộ Ly nói xong, còn liếc cô một cái, làm sao cô lại không thể hiểu cho anh, ôm mỹ nhân trong ngực, nhưng cái gì cũng không thể làm, nửa đêm liền còn phải tắm nước lạnh đến ba lần!
"Anh. . . . . . Anh thật sự quá vô sỉ nha." Quý Linh Linh cười nhạt, "Anh. . . . . . Anh thường . . . . . Cái gì?"
"Đàn ông cũng có dục vọng , bên cạnh lại không có phụ nữ, tự nhiên chỉ có thể tự mình giải quyết, lại không gây hại gì xã hội." Mộ Ly ho nhẹ một tiếng, giả bộ giống như không để ý lắm chuyện đó.
"Không có phụ nữ? Anh đã mấy tuổi rồi? Không có chạm qua phụ nữ?". Cô không tin, đánh chết cô cũng không tin.
Mộ Ly nghe thấy lời này, trên mặt lộ ra chút lúng túng.
"Em biết ngay, anh đang gạt em! Ở trước mặt em, anh không cần nói như là anh thật sự rất trong sáng như vậy, anh có phụ nữ thì đúng hơn á..., làm gì có ai mà lúc còn trẻ không có chứ?" Quý Linh Linh véo một cái vào cánh tay của anh, bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nổi.
"Quý Linh Linh!"
"Làm gì!"
"Anh. . . . . . Anh nói, không cho phép em cười."
"Cười? Ha ha, bây giờ em đã cười rồi ! Ngu ngốc, vô sỉ, nhàm chán!" Quý Linh Linh cười khan hai tiếng.
"Em là người yêu đầu tiên của anh, là người đầu tiên anh hôn, cũng là người đầu tiên anh nhìn thấy toàn bộ." Mộ Ly đột nhiên cảm thấy, kinh nghiệm của mình thật là ít đến đáng thương, sắp ba mươi tuổi rồi, nếu để cho mọi người biết anh còn là một xử nam, vậy. . . . . . Khẳng định sẽ bị mọi người cười.
Hai người trầm mặt trong chốc lát, cuối cùng Mộ Ly không chịu được nói.
"Quý Linh Linh, làm sao em lại không có phản ứng gì vậy?"
"Ách. . . . . . Anh thật sự là. . . . . ." Quý Linh Linh cảm thấy lời cô muốn nói bị kẹt ở trong cổ họng, không phải chứ, đến bây giờ vẫn còn người cực phẩm như vậy sao?
"Uhm!" Mộ Ly có chút xấu hổ quay mặt đi.
"Em muốn kiểm tra xem thử!" Đột nhiên Quý Linh Linh tinh thần trở nên tỉnh táo, lập tức thoát khỏi ngực của anh, một tay đè ở trước ngực của anh, vẻ mặt hưng phấn nói.
"Cái gì?"
"Anh không phải nói mình là xử nam sao? Vậy em muốn kiểm tra anh xem có đúng là xử nam không!" Chẳng biết tại sao, Quý Linh Linh vừa nghe anh nói mình vẫn còn “trong trắng”, còn thấy được vẻ mặt bối rối của anh, lại làm cho cô không khỏi bắt đầu kích động. Hơn nữa. . . . . . Cũng rất muốn chọc anh.
Suy nghĩ một chút, cô trêu đùa anh, bị chính cô trêu chọc như vậy, khẳng định. . . . . . Hắc hắc.
Quý Linh Linh khẽ cắn môi dưới, nửa thân trên dễ dàng thấy bộ ngực sữa xinh đẹp, cô cúi thấp đầu, vài sợi tóc rơi loạn xuống, ở anh trước ngực thỉnh thoảng quét nhẹ. Mắt to ngập nước, âm thanh êm ái, khiến Mộ Ly không khỏi ngẩn cả người. Cô muốn làm cái gì?
"Anh yêu, nói chuyện nha, anh phải chứng minh như thế nào đây?" Quý Linh Linh dùng tay nhỏ bé nhè nhẹ vỗ về qua lại ở phía dưới của anh, một lát đụng trúng, một lát lại không đụng tới, hấp dẫn như vậy, khiến Mộ Ly không khỏi đổ chút mồ hôi lạnh.
Xong rồi, anh lại bị Quý Linh Linh trêu chọc, chỉ cần cô cứ nhiệt tình như vậy, nhất định là sẽ có chuyện.
Quý Linh Linh nhìn chằm chằm động tác nuốt nước miếng của Mộ Ly, thật sự là cô nhịn cười không được, cô cũng chỉ là tùy tiện học được mấy chiêu ở trên internet, anh cư nhiên lại không chịu nổi? Nhìn bộ dáng kia của anh, thật đúng là có chút đáng yêu.
Lúc này, những khúc mắc của Quý Linh Linh về Mộ Ly cũng từ từ mất đi. Một người phụ, nhất là người giống như là Quý Linh Linh, trong thời gian dài qua tinh thần đã bị đè nén quá lâu, trong lúc này bất chợt có một người đàn ông cho cô cơ hội, để cho cô càn rỡ, vậy sao còn không nắm chặt thời gian này để cùng anh đùa giỡn chứ?
"Mộ Ly, nói chuyện với anh nha, không phải là vì em mặc quá nhiều chứ?" Nói xong, Quý Linh Linh lại cố ý kéo chiếc áo sơ mi xuống thêm một chút nữa, ba nút áo ở phía trên đã sớm bị bung ra, hơn nữa chính cô cũng cố ý để lộ, chỗ đó rất tròn, có cảm giác rất sinh động.
Thấy anh như cũ không nói lời nào, nhìn lại đến vẻ mặt đang đè nén của anh, Quý Linh Linh trong lòng len lén cười cười, lần này liền chọc anh thật đã vào.
"Mộ Ly…. ". Quý Linh Linh vươn tay nhẹ nhàng cầm lấy “bảo bối” của anh .
"Quý Linh Linh!" Mộ Ly run người một cái, bị động tác của cô làm cho sợ hết hồn.
Ai yêu, có phản ứng rồi!
"Quý Linh Linh, không cần đùa với lửa!"
Trời mới biết, nếu như cô cứ tiếp tục như vậy nữa, anh thật sự có thể biến thành một con dã thú muốn động dục.
"Mộ Ly, anh rất nóng sao? Sao trên trán toàn là mồ hôi không vậy?" Quý Linh Linh đột nhiên lấn người qua, nơi mềm mại của cô đè ở bên người anh, hai người mặt đối mặt, cự ly trong nháy mắt lại gần hơn.
Tay nhỏ bé của cô, chợt đi lên, đặt ở anh mặt bên, "Mộ Ly, anh chảy rất nhiều mồ hôi, sao thế?"
Quý Linh Linh thật đúng là một tiểu yêu tinh, anh thật sự là thua ở trong tay của cô rồi.
"Quý Linh Linh. . . . . ." Âm thanh của anh khàn khàn, đã không còn kiên định như trước nữa.
"Hả?" Quý Linh Linh trả lời một câu, cái miệng nhỏ nhắn liền tới gần, nhẹ nhàng liếm lên trán đang chảy mồ hôi của anh, từng lần từng lần, giống như là muốn giúp anh liếm sạch mồ hôi vậy, nhưng động tác của cô như vậy, thật sự quá đáng giận, thân thể của Mộ Ly càng ngày càng trở nên nóng như lửa.
Tiếp tục vuốt mặt Mộ Ly, tay nhỏ bé của cô một khắc cũng không được rãnh rỗi, kéo bàn tay to của anh qua, khẽ vuốt ve lòng bàn tay thô ráp của anh, ma sát một lát, cô liền kéo tay anh, đi tới trước ngực của mình.
Mộ Ly đột nhiên trợn to hai mắt, cô cư nhiên. . . . . .
"Em còn tiếp tục làm như vậy, anh. . . . . ."
"Hả? Anh được cái gì?" Quý Linh Linh cười hì hì hỏi ngược lại anh, "Nói nha, anh sẽ như thế nào?"
Cô ấn bàn tay to của anh, chậm rãi dùng sức, loại cảm giác này, đột nhiên cũng làm cho cô thân thể run rẩy một hồi, chơi đùa đến tự mình phát hỏa!
"Mộ Ly, anh nhắm mắt lại, em muốn đi toilet trước." Cái miệng nhỏ nhắn của Quý Linh Linh ghé vào bên tai của anh nói, "Ngoan ngoãn, chờ em trở lại."
Dứt lời, tay của cô liền che hai mắt của anh, ý bảo anh nhắm mắt lại.
Tay cô chậm rãi nâng lên, Mộ Ly cũng thuận theo nhắm hai mắt lại.
Quý Linh Linh khẽ nhếch môi hồng, cặp mắt nhíu lại, tràn đầy vẻ khôn khéo.
“Ngoan ngoãn chờ em." Dứt lời, cô ở trên môi anh cắn một cái, liền lướt qua người anh nhảy xuống giường.
Cứ chờ xem.
Mười phút, 20 phút, cho đến một giờ, Mộ Ly mới phát giác có cái gì đó không đúng. Anh chợt vén chăn mỏng trên người lên, chân không nhảy xuống giường.
"Quý Linh Linh!" Anh vừa muốn mở cửa, liền thấy được tờ giấy dán trên cửa.
Mộ Ly kéo xuống một cái.
Anh yêu:
Thân thể của anh, bản đại gia đã xem qua, quá trình mặc dù nhấp nhô, nhưng kết quả lại làm người khác vui mừng . Xét thấy anh trung thành với bản đại gia một cách tuyệt đối, cố tình có quyết định, tùy ý yêu thương anh. Ngoan ngoãn, mỗi đêm an thuận nằm ở trên giường, chờ bản đại gia lâm hạnh. Ha ha. . . . . .
Quý đại gia nhắn lại.
Mộ Ly cắn răng, vừa định xé toang tờ giấy trong tay, nhưng lại dừng động tác lại.
Quý Linh Linh nha Quý Linh Linh, lần này để cho em phản công. Nhưng thủ đoạn nhỏ nảy của em, anh cũng rất thích. Nào là lâm hạnh, còn có yêu thương ..., có phải là đại biểu cho thấy cô đã nghĩ thông suốt rồi hay không?
"Bảo bối yêu quý của anh, tâm ý của em anh đã biết." Mộ Ly tự mình nói hết câu này, trên mặt xẹt qua vẻ vui mừng nhàn nhạt.
"Mộ tiên sinh." Lão Trung đôi tay rủ ở bên người, khẽ cúi người, ở bên cạnh Mộ Ly kêu một tiếng.
Mộ Ly buông ly cà phê trong tay xuống, "Làm sao?"
"Ngài có điện thoại."
"Ai gọi tới?"
"Là cảnh sát Vu."
"Cô ta. . . . . ." Mộ Ly trầm ngâm một tiếng, sau đó nói, "Đưa điện thoại di động cho tôi."
"Vâng". Lão Trung cung kính đưa di động qua.
"Này?"
"Mộ Ly, ta là Uyển Tinh."
"Ừ, có chuyện gì không? Uyển Tinh." Mộ Ly cố giữ vững nhã nhặn, nhưng trong lời nói lại lạnh nhạt thêm một chút.
“Sở cảnh sát an bài một công việc mới cho em, mấy ngày nữa em phải rời T thị rồi, muốn qua nhà anh, cùng anh uống chút rượu." Lời nói Vu Uyển Tinh tựa như cũng có chút khó chịu.
Lông mày Mộ Ly khẽ nhíu lên , tâm ý của Vu Uyển Tinh đối với anh, anh hiểu. Nhưng mà, anh đối với cô không có ý gì khác, hơn nữa hiện tại anh cùng Quý Linh Linh cũng đã xác định quan hệ, không phải cần thiết tìm thêm phiền toái ình. Nhưng mà, năm đó quan hệ của Vu Uyển Tinh với anh cũng không tệ lắm, yêu cầu của cô, coi như là giữa bạn bè gặp nhau đi.
"Chúng ta gặp nhau ở quán rượu đi, để tôi tiễn cô đi." Mộ Ly chậm rãi nói ra.
"Tốt. . . . . . Được rồi, vậy tối nay chúng ta gặp nhau ở quán rượu, chín giờ tối, đừng quên."
"Ừ."
Sau đó hai người cúp điện thoại.
"Lão Trung, đem chuyện tối này dời sang ngày khác đi."
"Mộ tiên sinh, tối nay ngài cũng không có chuyện gì, ngài định tối nay sẽ gọi điện cho Quý tiểu thư ." Lão Trung trả lời.
"À." Mộ Ly đáp một tiếng, cũng không nói gì thêm.
Xem tiếp: Chương 82: Nhìn Trộm Ngoài Ý Muốn