21 Tôi nói: “Vẫn dễ hơn sói đội da dê. ” Tần Thiệu cười gian nói: “Tôi còn chưa biết tôi khoác da dê đấy, tôi còn cho rằng mình rõ ràng là con sói hoang dã cơ chứ.
22 Ở Hải Nam, bất kể chỗ lớn chỗ nhỏ nào dọc đường đều trồng những cây dừa, cây cau rất cao lớn. Hai chúng tôi đạp xe dưới trời nắng gay gắt như hai đứa ngốc.
23 Chương 10: Đánh trả - Hận Ai nhớ không được để người đó chiều sinh hư, Không nên ỷ lại vào người đó, Tình cảm sẽ bị người đó bán đứng, nếu bạn yêu một kẻ phản bội.
24 Tôi suy nghĩ một chút, lại gọi điện ẹ. Sau khi xác nhận mẹ và bố không ở cùng nhau, tôi hỏi: “Mẹ, mẹ từng nghe nói đến Tần Thiệu chưa?” “Ai cơ? Mẹ không biết.
25 Chương 11: Đấu tranh - Ồn Không có tình cảm cũng không thể đổ lỗi cho số phận Bỗng chợt rất muốn em hận tôi Tôi chưa bao giờ yêu đến mức lãng quên cuộc sống của mình như vậy Kết thúc bi thảm nhất của một cuộc tình thì ra cũng chỉ như dùng lòng bàn tay dập tắt đám lửa.
26 Tần Thiệu bĩu môi không nói. Anh ta muốn phản bác, nhưng có lẽ bận tâm đến vấn đề chưa sửa được giọng mũi mà tôi chê bai nên không dám mở miệng. Vẻ mặt ngạc nhiên này của anh ta tạm thời bị tôi hiểu thành cảm giác thất bại.
27 Tần Thiệu nghe đến đây lập tức lườm tôi. Tôi lười nhìn anh ta, sải bước đi vào trong. Tôi nhớ rõ mục đích duy nhất của mình khi dọn về đây. Tôi thường xuyên giả bộ đi dạo đến gần phòng làm việc để tìm hiểu, nhưng từ khi về tới nhà, gần như Tần Thiệu không ra ngoài nữa, tôi không khỏi nghi ngờ rốt cuộc Tần Thiệu có đúng là chủ tịch kiêm tổng giám độc tập đoàn Thiệu Dương tiếng tăm lừng lẫy hay không.
28 Chương 12: Trùng phùng - Xót Người như trăng trên trời không cách nào có được Tình như khúc nhạc thoáng qua, không thể níu giữ, đành chia đôi Vì sao chỉ có nỗi thất vọng lấp đầy cõi lòng tôi trống rỗng.
29 Tần Thiệu nói: “Chuyện của tôi và cô ấy một lời khó nói hết. ” Trong lòng tôi nghĩ, đương nhiên một lời khó nói hết. Một lời khó mà nói được đến lúc anh nghĩ rằng nhà chúng tôi hủy hoại hạnh phúc hôn nhân của anh, nay quay sang hủy hoại hạnh phúc hôn nhân của tôi.
30 Bạn bè bên cạnh thấy vậy cùng hùa theo: “Đúng vậy, đúng vậy, nhìn bạn gái cậu rõ ràng là biết uống rượu, nhanh nhanh, mỗi người mời một ly đi. ” Ngải Tĩnh và Lưu Chí làm người trung gian, phối hợp một lúc lâu những người kia cũng không thỏa hiệp.
31 Chương 13: Trả thù – Loạn Dường như trong khoảng không chờ đợi nơi đầu con phố, Nụ cười cùng những giọt nước mắt của ngày xưa vô tình hiện về, Đột nhiên đau đớn không cách nào kìm nén, Thì ra vốn dĩ chưa bao giờ quên được người.
32 Cuối cùng Tần Thiệu cũng ỉu xìu liếc tôi một cái, nói: “Cô dám. ” Tôi nghĩ thầm, may mà còn nói được vài chữ, tôi bật dậy nhét nhiệt kế vào dưới tay anh ta.
33 Chương 14: Sai đường – Hoảng Kịch tàn, khắp khoảng không chỉ còn ghế trống, đèn sáng, câu chuyện này, sự thật chẳng khác nào ảo ảnh. “Cỗ máy thời gian” – Ngũ Nguyệt Thiên Trong mấy ngày nghỉ ngơi ở nhà, ngày ngày tôi cùng bố ra ngoài phơi nắng, thỉnh thoảng lại bày một bàn cờ dưới tàng cây chơi cùng ông nội Trịnh Ngôn Kỳ.
34 Tôi nhìn anh ta nói: “Anh cũng coi tôi là bé gái mười mấy tuổi phải không? Nếu tôi là bé gái mười mấy tuổi, tôi còn tưởng anh yêu tôi rồi ấy chứ. Nhưng đâu có tình yêu nào đau khổ như vậy, yêu đến mức tổn thương lẫn nhau cũng không đủ.
35 “Rời khỏi Tần Thiệu? Rõ ràng anh biết tôi trở về bên cạnh Tần Thiệu vì báo thù, vì để tập đoàn anh không bị Tần Thiệu chèn ép, anh nói xem anh có ý đồ gì? Anh để tôi đi tìm Tần Thiệu báo thù, để anh ta làm kẻ chết thay, tất cả là vì lợi ích thương trường ngươi lừa ta gạt mà anh nói!” “Anh không nghĩ như vậy, ngay từ đầu anh đã muốn em đi cùng anh.
36 Chương 15: Vực sâu - Nhói Gió thổi bờ cát vàng gợn sóng, tại nơi tận cùng trời đất chao nghiêng, Ngàn năm dù có cũng chỉ là những hình ảnh chậm rãi trôi qua.
37 Khi diễn tấu tạm dừng mười phút, Tần Thiệu hỏi tôi có đói không, tôi lắc đầu. Tần Thiệu lo lắng nhìn tôi, nói: “Cô không ăn gì sao được? Cả ngày cô chỉ dựa vào một lọ dinh dưỡng ở bệnh viện để chống đỡ được, không chịu nổi đâu.
38 Tần Thiệu lộ ra nụ cười công việc, là loại nụ cười giật cơ mặt mà thành, nhưng trong ánh mắt không có bất cứ ý cười nào. Anh ta cũng bắt tay chú tôi nói: “Chào chú.
39 Chương 16: Sự thật - Trốn Trên bầu trời chỉ còn mình em trôi dạt Chỉ còn gió hong khô dòng lệ em Lẽ nào đôi cánh của người chỉ để thoát ly thế giới khốn cùng.
40 Trên mạng còn đăng tấm ảnh của Lục Khinh Thiên. Trong ảnh, cô ta vẫn mang dáng vẻ đoan trang như bình thường, dường như không hề bị ảnh hưởng bởi vụ ly hôn.