41 Vương Kì Tư vứt bỏ toàn bộ phong độ và hình tượng của rmình, đề khí, dùng khinh công bay về phía chủ phòng trong Thanh Phong viện.
Vừa rồi hắn còn đang ngồi ở Đông Giải lâu uống rượu, một khắc sau đại môn đột nhiên bị người đá văng.
42 Phương Đông xa xôi bị bao phủ bởi một màn sương mù dày đặc, ánh mặt trời màu vàng nhạt như ẩn như hiện, thỉnh thoảng mới lóe ra một tia nắng sớm.
Trong chủ phòng của Thanh Phong viện.
43 Quân Mặc Ngôn tại buổi trưa rời đi, buổi tối quay về. Cứ đi đi về về như vậy.
Khi Mặc Hối ôm Quân Mặc Ngôn đã hôn mê trở về, nghênh đón hắn chính là Mặc Tâm cùng Vương Kì Tư.
44 Mười năm sau, trong một tiểu lương đình(chòi nghỉ mát) các Ân Châu thành chưa đến trăm mét, sinh ý của quán trà nho nhỏ lại phá lệ náo nhiệt.
Đó là quán trà của một đôi phụ tử, phụ thân hai bên tóc mai đã bạc, nhi tử cước bộ có chút không linh hoạt, nhưng bưng trà rót nước cũng rất bình ổn.
45 Quân Mặc Ngôn đi tới tiểu viện trước kia, nhìn khung cảnh quen thuộc, hắn mới có thể lộ ra nụ cười chân thật nhất.
Đã mười năm! Tròn mười năm!
Sự tưởng niệm của hắn đối với tiên sinh chỉ tăng mà không giảm, không lâu trước kia hắn cũng cho rằng chính mình sẽ quên.
46 Vầng trăng non mờ ảo như khói xanh vô tư tỏa ra ánh sáng, nhẹ nhàng trút xuống, soi rọi toàn bộ hồ sen đều sáng như ban ngày.
Tư Quân đi tới hồ sen, ngồi ở bên thành đá vây quanh.
47 Trở lại sài phòng, y ngồi lên gốc cây, cười khổ không ngừng.
“Rốt cuộc là đang làm gì a! Ta rõ ràng chỉ muốn ở tại nơi này làm sài phu. Cho dù đốn củi khiến ta vô cùng mệt nhọc, nhưng ít nhất ta cũng có thể sống thư thả.
48 Sáng sớm hôm sau, lão quản gia vui tươi hớn hở đi tới sài phòng, xem ra là đã nghe được tin tức.
“Gia gia, mau ngồi. ” Tư Quân lấy ra một chiếc ghế nhỏ đặt ở bên cạnh gốc cây.
49 “Cái gì?! Ngươi lặp lại lần nữa?” Nụ cười trên mặt Quân Mặc Ngôn bị sự kinh ngạc và khó tin thay thế.
Hắn chăm chú nhìn Mặc Tâm, hắn không thể tin lời mà nàng vừa mới nói.
50 Đây đã là lần thứ mấy rồi? Nhìn tấm bạc bị(chăn mỏng) đắp ở trên người, Tư Quân đặt tay lên ngực tự hỏi.
Từ lần trước ngủ tại chiếc giường ở thư phòng sau, Quân Mặc Ngôn sẽ thường thường để y nghỉ ngơi một chút trong thư phòng.
51 “Lúc đó, ta mới phát hiện, ta đã yêu ngươi. ” Thanh âm nhỏ như muỗi kêu nghe vào trong tai Quân Mặc Ngôn lại như ba đào cự hống(sóng biển gào thét).
Hắn sung sướng, hắn mừng như điên, hắn cuối cùng đợi được người mà hắn yêu chủ động thổ lộ!
Đôi mắt vì xấu hổ mà buông xuống lại bỗng nhiên biến đổi, các loại cảm xúc tức giận, bi thương, tuyệt vọng đan xen nhau ở sâu trong đáy mắt.
52 “Cứ như vậy, ta ngủ tại thiên đình một năm. Tỉnh lại liền lập tức hạ phàm, Bất quá lúc này trên nhân giới cũng đã trôi qua mười năm. Ta cho rằng nếu chính mình đã sống lại thì nên thực hiện lời thề trước đây.
53 Lại nói tiếp, vào buổi sáng ngày thứ hai sau khi Quân Mặc Ngôn cùng Vị Ương tương nhận, hỗ tố tâm tràng(cùng nói ra tiếng lòng), vĩnh viễn tư thủ cùng nhau, Quân Mặc Vũ và Quân Vô Song ngồi chờ ở đại sảnh thật lâu cũng không thấy Tam ca xuất hiện, đành nghi hoặc nhìn nhau.
54 “Nhưng ta cũng rất tức giận, dù sao hắn đã dấu ta những nửa năm. ” Quân Mặc Ngôn nói tới chuyện này vẫn còn buồn bực. Vì sao trước kia tiên sinh lại cố chấp như thế a?
Không chút lịch sự liếc nhìn người nào đó.
55 “Tiên sinh, ngươi đợi ở đây, ta đi là được rồi. ” Nhớ tới sự phản cảm của Vị Ương đối với cái tên này, Quân Mặc Ngôn liền lập tức quyết định.
“Không cần, ta đi cùng ngươi.
56 Quân Mặc Ngôn vươn tay nắm lấy bàn tay phải lạnh băng của Vị Ương, hắn biết, Vị Ương lúc này có bao nhiêu kích động.
“Vị Ương! Tất cả những chuyện đó đều đã là ân oán kiếp trước, ta………ta không muốn nói lại nữa.
57 Lồng ngực phập phồng lên xuống, miệng há to, hai chân vô lực tách ra, cùng với dịch thể sền sệt màu trắng nơi gốc đùi đã nói rõ ra tình sự mà người này vừa trải qua kịch liệt đến thế nào.