101 Sáng sớm, Doãn Thiên Lương cảm thấy đầu có chút choáng váng, nhúc nhích cảm giác rất mệt mỏi, giống như chạy Marathon. Mở mắt nhìn Lục Quân Tắc đang mặt “buồn bã” nhìn nàng, quần áo trên người cũng không buộc lại, chỗ cổ áo lộ ra một chút xuân quang, tóc cũng toán loạn.
102 Vội vàng mặc lại quần áo, nhìn một chút Quận vương phi đang thoải mái trong làn hơi nước dày, Doãn Thiên Lương suy nghĩ một chút rồi ho khan hai tiếng: “Mẹ, con có chút choáng váng, ngài ngâm trước đi, con ở chỗ này bồi ngài trò chuyện.
103 Bởi vì trời hanh khô thiếu nước, Doãn Thiên Lương không vội trở về phòng uống nước ngược lại đi vườn hoa tản bộ. Bọn nha hoàn đang quét lá cây, Doãn Thiên Lương ngồi trong đình nhìn bong dáng bận rộn của các nàng cảm thấy người ta dạt dào như vậy, nơi nào giống như nàng từng ngày từng ngày suy nghĩ những thứ kia, chuyện không có tiền đặt cược.
104 Nhìn bóng lưng của anh ta, Doãn Thiên Lương bây giờ không nhịn được, đưa tay vỗ bờ vai của anh ta: “Này, không phải anh muốn nói gì với tôi sao?” Bả vai Lục Quân Tắc giật giật, chốc lát lật người tới đối mặt với nàng.
105 Ánh mắt Quận vương phi mở to chút, khóe miệng nhếch lên chút. Nhưng đợi đến khi nhìn thấy rõ chỗ tay áo Doãn Thiên Lương vén lên, ánh mắt lập tức híp lại, khóe miệng cũng có chút rũ xuống.
106 Người Du gia lễ tiết nhiều như vậy, nhưng thoạt nhìn cô nàng Doãn Thiên Ngưng vẫn rất được người Du gia thích, đâu đâu cũng có phong phạm nãi nãi quản gia, hai vợ chồng Doãn Thiên Tịnh cũng tới, gặp mặt, tình cảm chị em dĩ nhiên là không người nào có thể so sánh, Doãn Thiên Lương tự nhiên cùng các nàng vẫn không có lời nào để nói.
107 Ánh mắt Doãn Thiên Lương trừng lớn, lão gia? Bố chồng của nàng?“Trở về? Lão trở về có ích gì. . . ” Quận vương phi hình như cũng không vui lắm. Mẹ chồng nàng dâu hai người trở về nội viện, ở trong viện có một bong dáng cao lớn đứng ở dưới gốc cây đưa lưng về phía các nàng.
108 Quận vương phi vốn là muốn đi cùng, nhưng đêm đó tự nhiên sốt cao nên không thể cùng đi, cho nên Doãn Thiên Lương đóng nữ giả nam trang cùng Hương Châu và thị vệ hộ tống lên đường đi biên cương.
109 Không có biện pháp, súc sinh này lại có thủ đoạn như vậy, bọn thị vệ bất tỉnh, nàng một người không có cách nào lên đường – nàng sẽ không đánh xe, không cưỡi ngựa, một người đi đường cũng không an toàn.
110 Cuối cùng, vào nội viện Hành phủ, nhìn thấy cửa phòng khách mở ra, Doãn Thiên Lương trong hoảng hốt tự như thấy được Lục Quân Tắc một thân áo dài xanh, tựa như năm đó anh ta xuất hiện ở trong rừng phong vậy.
111 Doãn Thiên Lương cảm giác mình mơ một giấc mộng rất đẹp, nàng mơ thấy Lục Quân Tắc trở về, anh ta chải tóc cho nngs, cùng nàng ôm nhau, trong mơ, anh ta ôn nhu cởi áo của nàng, đôi môi ôn nhu hôn lên mặt nàng, êm ái vuốt ve thân thể nàng, để cho nàng như lửa bốc cháy lên, nàng đốt rụi áo của anh ta, cởi tóc của anh ta, điên cuồng hôn lên mặt của anh ta.
112 Nếu như nói tối hôm qua Doãn Thiên Lương bởi vì tinh thần hoảng hốt mà đem một người sống trở thành ma quỷ, đến một trận “Ghót”, thì tối nay nàng tỉnh táo không thể tỉnh táo hơn, cho nên có một chút thấp thỏm.
113 “Trên đường ra chút chuyện trì hoãn mấy ngày cho nên cũng không gặp nhau. ” Ma Côn nói. Coi như tên nhóc ngươi thức thời, nếu không bà cô tối nay liền thiến ngươi sau đó hủy thi diệt tích để cho ngươi có đi không có về.
114
115
116 Người muốn uống trà đều đi hết sạch, trở lại trong trướng chỉ có ba người bọn họ, khay trên tay Doãn Thiên Lương sớm bị Doãn Thiên Lăng cầm để qua một bên, bất quá đóa thủy tiên này một chút tự giác cũng không có, cứ thế nghiêng tại một bên tự rót uống một mình rất vui vẻ.
117 Chỉ thấy Doãn Thiên Lương “vọt” ngồi dậy, tiện tay túm qua quần áo lung tung mặc vào, kéo lê giày, lại ôm bụng: “Ai nha, chợt đau bụng. . . Anh trước đợi tôi một lát.
118 Con mắt Doãn Thiên Lương xem xét xung quanh, lời này ám chỉ cái gì? Nhưng nếu sửa chữa tiểu cầm thú Mai gia thì giơ cả chân lên để tán thành.
“Nếu tiểu Vương phi biết được thì làm sao bây giờ?” Doãn Thiên Lương hỏi.
119 Vốn nghĩ rằng phải chia ra đi thỉnh an, nhưng vừa vào cửa cung liền có tiểu thái giám tiến lên đón, nói hoàng thượng có chỉ lệnh Quận vương đi thỉnh an hai vị lão tổ tông trước, Lương quận chúa đi Tử Tiêu cung kiến giá, Lục Quân Tắc nhìn nàng một chút: “Lương nhi, đi đi, không có việc gì.
120 Nhìn Hoàng Loa vẫn như cũ, cây xanh che trời, giờ phút này rất nhiều lá cây cũng vàng, từ trên cây bay xuống, nhẹ nhàng rơi vào trên đầu, trên vai cùng bên chân người dâng hương, làm cho nơi trang nghiêm và yên tĩnh này cũng thêm một phần hòa hợp.