Sau khi thần niệm này kết hợp với nội khí của bản thân, sẽ sinh ra một loại đồ vật kỳ diệu đến khó giải thích: "Ý"!
Quyền ý!
Lợi ý!
Đao ý!
Côn ý!
Kiếm ý!
Cái gọi là "Ý", chính là hiện thức hóa của khí thế!
Sau khi đem thần niệm và nội khí cường đại dung hợp với nhau, sẽ sinh ra chất biến mạnh hơn nữa, chính vì thứ này, khí thế của ngươi bắt đầu hiện thực hóa, "Ý" xuất hiện.
"Ý", nó chính là một loại đồ vật rất huyền diệu mà đồng thời cũng rất cổ quái.
Trừ việc nó cần thần niệm ra, còn cần cơ duyên và ngộ tính, đương nhiên còn cần vận khí.
Không có có cơ duyên và ngộ tính, cho dù là cường giả Cửu phẩm, cũng không thể có được "Ý" . Bọn họ có được khí thế như núi cao, có được khí thế như biển cả, có được khí thế như bầu trời, có được khí thế áp đảo tất cả, nhưng nhất định không có được "Ý".
Ý, cần thần niệm và nội khí của bản thâ đạt được một cân đối vi diệu, còn cần thể ngộ.
Ngộ!
Đây chính là một chữ huyền diệu khó giải thích!
Tiểu Báo Tử đã từng đốn ngộ một lần, nhưng dù là như vậy, nhưng hắn cũng không biết chữ "Ngộ" này rốt cuộc là cái gì.
Nhưng mà, hắn biết cái gọi là trạng thái ngộ, đúng là có chút quen thuộc, giống như hắn hiện tại.
Cảm giác rất quỷ dị.
Trước kia hắn luyện quyền, hắn chưa từng gặp được loại cảm giác này, nhớ lại thời điểm hắn vừa mới tiến vào Ô gia, đã từng có cảm giác khó hiểu. Thời điểm này, hắn cảm thấy có búa gõ vào đầu mình, cảm giác kia và hiện tại chính là...
Mờ mịt, cực độ mờ mịt!
Bên trong mờ mịt, giống như có thứ gì đó chớp động trong đầu. Đồng thời nội khí trong cơ thể cũng bị lực lượng thần bí này tác động, sinh ra một loại biến hóa thần bí.
- Chẳng lẽ ta lại ngộ?
Tiểu Báo Tử cảm giác rất kỳ quái, nhưng có một điểm hắn vẫn có thể khống chế đó chính là động tác của hắn, hiện tại, hắn đang chiến đấu, quyền pháp trong tay không còn cảm thấy không thông thuận nữa.
Lúc hắn hoàn toàn triển khai quyền pháp, cái loại cảm giác này càng ngày càng đậm đặc, mà hắn, cũng từ từ bắt lấy cảm giác này, dần dần ý thức được, loại cảm giác này, đã ảnh hưởng tới quyền pháp, hắn càng lý giải sâu về bộ Đại Hoang Thập Tam Quyền này, loại cảm giác này lại càng thịnh, trái lại, cảm giác này càng ngày càng yếu.
- Đây chính là chính là thứ trước kia ta luyện quyền không cảm giác được, luôn cảm thấy thiếu một thứ gì đó, thì ra chính là thiếu loại cảm giác kỳ quái này a!
Trong nội tâm Tiểu Báo Tử hiểu rõ, nắm đấm không hề buông lỏng, mà khí thế tức giận bên trong càng ngày càng đậm, càng ngày càng cô đọng, càng ngày càng nguy hiểm.
Mỗi người đều không giống nhau, ngưng luyện ra ý cũng không giống nhau.
Bởi vì nói cho cùng. Ý, chính là hiện thức hóa của khí thế, là kết quả của thần niệm và nội khí đạt tới nào đó cân đối kỳ diệu, thần niệm kỳ thật chính là ý thức, nó trực chỉ bản tâm, tâm tư mỗi người đều khác nhau, chính vì như vậy, ngưng luyện ra "Ý" cũng khác nhau.
Ý theo một cách nói nào đó, tu luyện ra ý, chính là phản ánh tính cách của tu luyện giả.
Nhưng mà, cái này cũng không đúng, bởi vì có nhiều nhân tố ảnh hưởng tới ý. Nhưng mà, công pháp tu luyện và thần niệm của bản thân chính là hai nhân tố lớn nhất.
Tiểu Báo Tử, từ bản tâm mà nói, kỳ thật ở kiếp trước hắn có bằng cấp rất cao, nhưng là cả đời doanh doanh tán tán, tầm thường vô vi, chấp hành nguyên tắc xu lợi tránh hại. Tâm lý sợ phiền phức, trong tâm tư có chút tham lam và háo sắc nho nhỏ, nói trắng ra, chính là một người bình thường mà thôi.
Nhưng càng là người bình thường như vậy, trong nội tâm lại càng cuồng dã, càng thích nghĩ lung tung, có khi vui, có khi khó chịu.
Đến kiếp này, tuy thân phận và địa vị ở thế giới này sinh ra biến hóa cực lớn, nhưng tính cách của hắn không thay đổi, bởi vì có trí nhớ kiếp trước nên hắn giảo hoạt hơn người bình thường, nhiều nhất chính là tri trức không hữu dụng mà thôi, điểm khác nhau lớn nhất đó chính là khó chịu càng lớn.
Tri thức của hắn, sau khi đến thế giới này, không dùng được nhiều lắm, trừ việc lõi đời ra, trợ giúp lớn nhất của hắn chính là hiểu được Thái Cực Quyền mà thôi.
Chính vì như vậy, cho dù hiện tại có giẫm phải cức chó, sờ được môn đạo của "Ý", cuối cùng diễn biến ra "Ý" cũng không phải cái gì kinh thế hãi tục.
Nhưng mà, chuyện xảy ra trên đầu Tiểu Báo Tử, lại sinh ra biến hóa.
Trong lúc vô tình hữu ý, hắn thấy được ảo diệu của "Ý". Bản thân bắt đầu cô đọng ra quyền ý, mà "Ý" vốn là một thứ huyền diệu, trực chỉ bản tâm, đào sâu tất cả tiềm thức của bản thân, cuối cùng mói vững chắc được.
Trọng yếu nhất của "Ý" chính là quá trình ngưng luyện, luôn luôn tìm kiếm đồ vật mạnh nhất trong ý thức của bản thân để bắt chước, trong nội tâm của hắn, mạnh nhất chính là cái gì?
Người khác không biết, nhưng trong lòng của Tiểu Báo Tử, cường đại nhất không phải hồng hoang cự thú, thần thú ma thú các loại, thậm chí đồ vật cường đại nhất không phải là sinh vật, mà là vũ trụ!
Vũ trụ là cường đại nhất, kiếp trước của hắn, khoa học hưng thịnh, có kính thiên văn, vô tuyến có thể nhìn thấy những nơi cách đó vô số năm ánh sáng, đương nhiên biết rõ, trong vũ trụ vô biên vô hạn, mỗi một tinh cầu chính là một thế giới, cho dù sinh vật cường đại đến cỡ nào, cũng không có một thiên địa nào sinh tồn, sinh sôi nhảy nở mà có thể thoát được trói buộc của vũ trụ, bởi vậy, vũ trụ là cường đại nhất,
Vũ trụ, với thế giới này mà nói, chính là thiên địa.
Nhưng quân nhân, tu luyện giả của thế giới này dù có cuồng vọng, tự đại, cũng không ai dám so sánh mình với thiên địa.
Mà Tiểu Báo Tử lại không có vọng tưởng như vậy.
Nhưng mà, không có vọng tưởng, hắn có thể tưởng tượng, trí nhớ cả đời của hắn, chỗ tốt lớn nhất của tưởng tượng chính là không có trói buộc.
Vũ trụ là cái gì?
Trong lòng hắn, đó là tồn tại cực kỳ hùng vĩ, là tồn tại cuối cùng, nói một cách khác, cũng là đối tượng ảo tưởng nhất.
Giống như những mỹ nữ và đại minh tinh ở kiếp trước, ta làm không được như ngươi, ta không lấy được ngươi, nhưng ta có thể tưởng tượng a, lại hồng minh tinh, lại công chúa cao quý.
Đại vũ trụ ta không thể nào đụng chạm, nhưng tiểu vũ trụ có thể a.
Không phải người ta thường nói, thân thể con người vốn là tiểu vũ trụ sao? Cũng là vì tiểu vũ trụ, cho nên mới có Tiểu Cường (*) phải không?
Chính tưởng tượng sâu trong nội tâm này, thời điểm "Ý" của hắn cô đọng, đã lấy vũ trụ làm bản gốc, bắt đầu diễn biến.
Mô phỏng vũ trụ, diễn biến thiên địa!
(*) Tiểu Cường : con gián đánh mãi không chết, xem thêm truyện "Sống như Tiểu Cường"
Cho dù trong võ lâm có thầy bói, đoán được một ít chuyện xảy ra.
Cho dù sâu trong nội tâm của bọn họ cuồng dã, cuồng vọng đến tận cùng, cho rằng bản thân mình hóa thành thiên địa, diễn biến thiên địa, nhưng lại không biết diễn biến thế nào.
Bọn họ cho rằng, đang sống trong một thế giới được cho là có yêu nghiệt hoành hành, số chẵn có thể tính được quỹ tích vận hành của ngôi sao trên bầu trời, suy tính được quá trình diễn biến của vũ trụ nhất thanh nhị sở, cái gì vốn là sinh ra từ một kỳ điểm, không có không gian và thời gian, đột nhiên nổ tung một cái, sinh ra vũ trụ.
Tuy nhiên cái lý luận vụ nổ lớn (Big Bang) sinh ra vũ trụ rất khó hiểu, nhưng lại được nhiều người tiếp nhận nhất, hơn nữa quỹ tích ngôi sao vận hành trên bầu trời, quá trình tinh cầu ra đời, tinh hệ hình thành, những thứ này, kiếp trước Tiểu Báo Tử đều xem qua trên TV, hiện tại tuy không nhớ rõ ràng lắm, nhưng những tin tức này tồn tại sâu trong óc của Tiểu Báo Tử, đây là chuyện tốt, thời điểm hình thành "Ý", trực chỉ bản tâm, cho nên trong lòng có che dấu cái gì, những thứ đã quên cũng tìm lại được, sau đó bắt đầu diễn biến.
Mà bước đầu của diễn biến, chính là hình thành kỳ điểm.
Kỳ điểm là gì?
Cái này Tiểu Báo Tử không biết, nhưng trong tiềm thức, thứ này sẽ nổ tung, nhất định là một thứ gì đó bị áp súc đến cực điểm, bởi vậy, khí thế của hắn cũng bắt đầu áp súc.
Trong quá trình Tiểu Báo Tử lĩnh ngộ, hắn một mực súc thế, cũng chính vì thế khí thế chấn động dị thường, khiến cho Liễu Tứ chú ý, cũng làm cho Liễu Tứ phát hiện, tiểu tử này vô cùng có khả năng là ngộ ra cái gì đó, bắt đầu cô đọng quyền ý.
Quyền ý nhất thành, thực lực bạo tăng, đây là sự thật không cần bàn cãi, trọng yếu nhất là, cho dù là quyền ý mới hình thành, cũng có tác dụng "Phá thế", không chỉ có phá thế, còn có thể tạo thành tổn thương về mặt tinh thần, tổn thương tình thân không giống như tổn thương thân thể, cũng không dễ dàng khôi phục, tu vi càng cao thâm, tâm thần càng càng càng trọng yếu, một khi bị thương tổn, dùng thuật ngữ của người trong nghề, chính là đạo tâm bị phá, đạo tâm vừa vỡ, nhẹ thì tu vi trì trệ không tiến, nặng thì võ công bị phế, thậm chí có thể mất mạng, đạo lý kia Tiểu Báo Tử không rõ, nhưng Liễu Tứ lại rõ, hơn nữa Tiểu Báo Tử ngưng tụ quyền ý thần niệm đúng là quá mức quỷ dị, vừa súc thế đã kinh tâm động phách như thế, cho nên Liễu Tứ sinh ra lòng sợ hãi.
- Tuyệt đối không thể để tiểu tử này tiếp tục, nếu như để khí thế của hắn càng ngày càng cô đọng, nói không chừng hôm nay ta sẽ bị lật thuyền trong mương!
Cảm giác khí thế của Tiểu Báo Tử càng ngày càng quỷ dị, trong lòng Liễu Tứ thầm nói, dưới sự sợ hãi, hắn muốn thừa dịp quyền ý của Tiểu Báo Tử chưa thành hình ra tay phá vỡ, cho nên không dám mang theo lòng dạ may mắn, lộ ra thực lực chân chính.
Chỉ thấy vòng vàng của hắn chấn động, phát ra âm thanh như sấm mùa xuân, một tiếng vang phát ra, giống như đất bằng dậy sóng, oanh một tiếng, bọn người Kim Nam Thanh bị chấn động này làm mày choáng mắt hoa, vừa rồi không bị ngất đi, nhưng lúc này lại bị âm thanh làm ngất đi, thất khiếu chảy máu, trong động này trừ hai người đang đánh nhau ra thì chỉ còn lại mình Kim Nam Thanh là còn thanh tỉnh.
Sau khi Liễu Tứ quát lớn một tiếng, vòng vàng trong tay loạn chuyển, nhìn thấy kim quang chớp động. Lại ngưng tụ thành thật thể, hắn nắm lấy vòng vàng, đặt ngang trước ngực, hai tay buông ra cùng lúc, không thể nào ngờ rằng cái vòng vàng này lại bắn ra kim quang, hình thành một đạo quang mang cổ quái.
- Chết đi cho ta!
Liễu Tứ phẫn nộ quát một tiếng, song chưởng nắm lại thành quyền, đánh xuyên qua cái lỗ trên vòng vàng, kích thẳng vào ngực của Tiểu Báo Tử.
Khi quyền của hắn xuyên qua vòng vàng, kim quang từ vòng vàng phát ra ngưng kết thành một đạo quang mang đã quấn lấy nắm đấm của hắn, dung hợp, lại mang theo vòng vàng cùng công kích.
Nên biết cái vòng vàng này cũng là một kiện dị bảo, chính là Liễu Thất đạo nhân tiến vào Tây Hải Cực Âm Chi Địa, dùng tinh hoa Tiên Thiên Canh Kim dung nhập vào Vạn Niên Hàn Thiết, luyện chế mà thành, đã không nằm trong phạm trù binh khí nữa, có lẽ phải xưng là thần binh hoặc pháp khí mới đúng.
Một quyền này của hắn, chính là dùng công kích mạnh nhất của pháp khí để giết địch, dùng tu vi của bản thân dung hợp với tinh hoa Tiên Thiên Canh Kim ngưng tụ thành một quyền mạnh nhất, có uy năng hủy thiên diệt địa.
Sau khi vòng vàng phát ra kim quang, vòng vàng đã ảm đạm đi một chút, lộ ra hình dáng hơi ngăm đem, đó chính là vì tinh hoa Tiên Thiên Canh Kim bị rút ra khỏi bản thể của hàn thiết.
Liễu Tứ đánh ra một quyền này, đánh vào chỗ hiểm trước ngực của Tiểu Báo Tử.
Một quyền cực mạnh!
Sau khi tung ra một quyền, Liễu Tứ cảm thấy một quyền này giống như đang đánh vào một đám bông gòn, nếu không phải vừa rồi hắn dùng bí kỹ, trong một quyền lại ẩn chứa tinh hoa Tiên Thiên Canh Kim, một quyền này đánh trúng, lực sát thương có thể còn lại một thành đã là không tệ rồi.
Nhưng hiện tại, dung hợp Canh Kim chi khí, quyền kình của hắn đánh vào vòng xoáy, vòng xoáy như không có chút tác dụng gì, hoàn toàn không trở ngại, nắm đấm đi xuyên qua, uy lực không yếu bớt chút nào.
Lúc này đối với Tiểu Báo Tử là thời khắc mấu chốt, khí thế áp súc tới cực điểm, ngưng tụ thành một chỗ, nhìn giống như người chết, động cũng không động, khi khí thế ngưng tụ, Tiểu Báo Tử cảm thấy ý nghĩ của mình đông lại, thời điểm một quyền của Liễu Tứ đánh tới, ý thức Tiểu Báo Tử vẫn còn, vẫn có thể khống chế được thân thể của mình, vô ý thức đánh trả một quyền, nghênh tiếp Liễu Tứ, nhưng quyền này chỉ vừa đánh ra một nửa, thì hoàn toàn co lại.
Kỳ điểm là cái gì?
Kỳ điểm không có thời gian, cũng không có không gian, Tiểu Báo Tử liền diễn biến ra thành hỗn độn, không trời không đất không có gì cả, hoặc có thể nói là hoàn toàn không hiểu thấy việc áp súc khí thế, không biết ngưng luyện quyền ý, nhưng lại ngưng tụ khí thế thành một kỳ điểm.
Không có thời gian, cũng không có không gian, chính là cái gì cũng không có, đương nhiên không thể động đậy.
Cho nên, một quyền này của hắn đánh ra chỉ một nửa, liền bị khí thế của mình đông cứng.
Ngay cả suy nghĩ cũng bị đông lại, giống như thời điểm vũ trụ vừa ra đời.
Nếu như không có cái gì đánh vỡ, liền vĩnh viễn bảo trì trạng thái như vậy, có trời mới biết lúc nào nó mới có thể nổ tung.
Nhưng hiện tại, khi cái kỳ điểm này vừa vững chắc, một quyền của Liễu Tứ đánh tới, nếu chỉ là một quyền bình thường thì cũng bỏ đi, nếu là quyền bình thường thì không cách nào đánh vỡ trạng thái hiện tại của Tiểu Báo Tử, nhưng khi hắn đánh ra một quyền này, cũng không biết tình hình của Tiểu Báo Tử, hiện giờ đang bị khí thế của chính mình đông cứng.
Nhưng một quyền của Liễu Tứ lại ẩn chứa tinh hoa Tiên Thiên Canh Kim chi khí, chỉ có như vậy, có ngoại lực tham gia, chuyện này liền xảy ra biến hóa.
Cơ hồ trong nháy mắt ý thức của Tiểu Báo Tử bị đông kết, nắm đấm của Liễu Tứ đã tới, đánh lên nắm tay của Tiểu Báo Tử.
Cũng bởi vì quá nhanh, cho nên Liễu Tứ không phát hiện ra điều gì dị thường, mà Tiểu Báo Tử thì sao? Chỉ có cảm giác đại não của mình như ngắn lại, sau đó, giống như có cái gì đó nổ tung trong đầu, mà nắm đắm của hắn, cũng theo quán tình đánh về phía trước.
Lúc này đây, hắn biết nắm đấm của mình vào lúc nào, đã giao kích với nắm đấm của Liễu Tứ, bỗng nhiêm hào quang trên nắm đấm của Liễu Tứ bộc phát, sau đó biến mất không còn lại gì, mà trong đầu của Tiểu Báo Tử xuất hiện một tia minh tưởng, khí thế ngưng tụ nhanh chóng, tất cả đều áp súc lên nắm đấm của hắn, nắm đấm nhẹ nhàng đánh về phía trước.
Đánh ra một quyền, không có thanh âm, cũng không có chấn động, Tiểu Báo Tử cảm thấy một quyền có uy lực đủ để hủy thiên diệt địa, thậm chí có thể đánh nát thiên địa này.
Một quyền này, trước giờ chưa từng có, hủy diệt tất cả, kể cả không gian.
Một quyền này, giống như vụ nổ lớn lúc vũ trụ vừa sinh ra đời, hủy diệt tất cả, đồng thời lại sáng tạo hết thảy.
Trời và đất, thời gian và không gian, sống và chết!
Tất cả đều được một quyền này diễn biến ra vô cùng tinh tế.
Ngay cả Liễu Tứ, cũng không hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, ý thức đã không còn.
Ẩn ẩn, có một âm thanh thanh thúy như thủy tinh bị vỡ vang lên, khí lưu chung quanh xuất hiện tiến gào thét, từ quỹ tích một quyền của Tiểu Báo Tử, hư không bị xé ra một lỗ hổng màu đen, xuất hiện trước mặt Tiểu Báo Tử, vòng vàng, cả Liễu Tứ, đồng thời nổ bung ra, không có cảnh huyết nhục tứ tung, cũng không có mảnh vỡ văng khắp nơi, trong nháy mắt hình thể hóa thành bổn nguyên nhân nhất, đó chính là bụi phấn lốm đốm, sau đó bị cái lỗ hổng màu đen hút vào, biến mất trong hư không, hoàn toàn trở về bổn nguyên.
Phá Toái Chân Không!
Đồng tử Kim Nam Thanh như phóng lớn ra.
Chỉ có những chữ này mới có thể diễn tả trạng thái hiện giờ!
Trong truyền thuyết, có một số ít chí cường giả mới có thể dùng nắm đấm của mình Phá Toái Chân Không, hắn vẫn cho rằng đó là đồn đại, nhưng không nghĩ tới hôm nay lại nhìn thấy, hơn nữa còn nhìn thấy một tiểu hài tử như Tiểu Báo Tử thi triển.
Chính điều này đã làm cho hắn có cảm giác như vừa nằm mơ.
Chỉ đánh ra một quyền, một cổ khí thế huyền ảo sâu thẳm từ trên người của Tiểu Báo Tử bành trướng ra xung quanh, lập tức bao phủ cả sơn động.
Dưới sự bao phủ của cổ khí thế thần bí này, thậm chí Kim Nam Thanh sinh ra một loại ảo giác, giống như bản thân của mình đang ở trong hư không khôn cùng, nhưng trong tinh không này không có ngôi sao nào, chỉ có cái gọi là hư không.
- Hô!
Tiểu Báo Tử hít sâu một hơi, ánh sáng trong mắt lóe lên, hai tay mở rộng ra đến. Ôm ấp thiên địa, lúc hắn có cảm giác nắm giữ thiên địa thì dị biến xảy ra, nó đã biến mất không còn gì nữa.
Cảm giác, những thứ này chỉ diễn ra trong nháy mắt.
Dù là Tiểu Báo Tử hay Kim Nam Thanh, bị tình hình này làm cho sửng sờ, sau đó, vân đạm phong khinh, tất cả dị tượng biến mất, cả sơn động lạnh tanh, giống như không có chuyện gì xảy ra.
Khác biệt lớn nhất, Liễu Tử biến mất, bị một quyền của Tiểu Báo Tử đánh vào trong lổ đen xuất hiện trong hư không, mà sắc mặt Kim Nam Thanh nhìn Tiểu Báo Tử, đã cải biến, không còn cảm giác từ trên cao nhìn xuống nữa, cũng không còn quan tâm và chiếu cố nữa, còn lại, chỉ là kinh sợ và bất an.
Tuy không biết vừa rồi xảy ra chuyện gì, nhưng Tiểu Báo Tử chỉ bằng một quyền đánh vỡ hư không, đã đủ cho hắn sinh ra tâm tình sợ hãi và cảm giác không thể chiến thắng rồi.
Tiểu Báo Tử cũng không biết vừa rồi xảy ra chuyện gì, chỉ biết rõ khí thế của mình sinh ra biến hóa cổ quái, về phần biến hóa này là cái gì, hắn thật sự không biết.
Không chỉ có hắn, Kim Nam Thanh cũng không rõ ràng lắm.
Tuy bọn họ là đệ tử Ô gia, dù là đệ tử nội môn hạch tâm, nhưng do tu vi quá thấp, "Ý" là thứ quá thần diệu cổ quái, không nói trước rất khó có thể lĩnh ngộ, lại nói, cũng chỉ có những nhân tài đạt tới Thất phẩm mới có điều kiện cảm ứng ý thức của bản thân, mới có thể vận dụng thần niệm, mới có thể lục lọi thần niệm, mới có cơ hội lĩnh ngộ "Ý "
Nhưng lúc này Tiểu Báo Tử vừa đột phá Tam phẩm, đã có cơ duyên và lĩnh ngộ được "Ý", người khác cũng chưa từng nghĩ qua chuyện này.
Chính vì như thế, các môn các phái, sau khi tu vi của đệ tử đột phát đoán cốt giới, mới có thể biết được, mới có thể lĩnh ngộ được "Ý", nhưng do tu vi của bọn họ quá thấp, nếu có ý nghĩ lĩnh ngộ nó, sẽ bị coi thường, dù không lĩnh ngộ được không nói, chỉ việc chậm trễ tu vi, đã có thể nói là được không bù nổi mất.
Vừa rồi xảy ra chuyện gì, hai người căn bản cũng không biết, mà sở dĩ Kim Nam Thanh sinh ra tâm lý sợ hãi Tiểu Báo Tử, chủ yếu là do một quyền vừa rồi và khí thế sau đó mà hắn phát ra lúc nãy.
Hắn lại không biết, một quyền vừa rồi, hoàn toàn là do Tiểu Báo Tử dưới cơ duyên xảo hợp mới đánh ra, cũng không thể làm lại, không nói trước phải đem khí thế của bản thân áp súc thành một kỳ điểm, sau đó được ngoại lực đánh vỡ, sau đó sinh ra hiệu quả như vũ trụ bùng nổ, kết hợp tất cả những thứ này mới có thể có kết quả như vừa rồi.
Quyền ý của Tiểu Báo Tử hiện giờ đã thành, khí thế cũng sinh ra biến hóa về chất, cho dù lại tiến vào trạng thái đốn ngộ như vừa rồi cũng không thể áp sức khí thế đến mức hình thành một kỳ điểm nữa, cho nên căn bản không thể đánh ra một quyền thứ hai.
Chỉ là chuyện này, không chỉ Tiểu Báo Tử không thể biết rõ, cho dù biết rõ, có nói cho Kim Nam Thanh nghe, Kim Nam Thanh cũng không tin tưởng.
- Sư huynh, các ngươi không có việc gì chứ?
Sau khi thất thần trong một thời gian, Tiểu Báo Tử là người làm ra phản ứng đầu tiên, đi nhanh đến bên cạnh Kim Nam Thanh hỏi.
- Không có chuyện, không có chuyện, hôm nay nhờ có Chu sư đệ a!
Kim Nam Thanh nói, ánh mắt nhìn Tiểu Báo Tử lộ ra chút sợ hãi.
- May mắn, may mắn mà thôi!
Nghĩ đến trạng thái vừa rồi thì bí ẩn trong nội tâm của Tiểu Báo Tử còn nhiều hơn cả hắn, thậm chí có nói hắn cũng không tin, một quyền vừa rồi là do bản thân hắn đánh ra, chính vì thế nên Tiểu Báo Tử cũng không nói thêm về chuyện này, qua loa hai câu, liền cứu tính sáu tên sư huynh đệ còn lại.