41
Ánh đèn trong phòng làm việc sáng rõ mà nhu hòa, Tần Diệc dang hai tay đứng trước bàn, để cho Bùi Hàm Duệ tùy ý mà chậm rãi mơn chớn bờ vai hắn.
“Vai rộng ….
42
Tuy rằng luôn có cảm giác ánh mắt quản lý Viên nhìn mình rất quái dị, nhưng một người đàn ông thân thể khỏe mạnh như hắn cũng chẳng có gì phải sợ.
Hành lang có chút bí bách và yên ắng, dù là vách tường hướng ra ngoài nhưng lại không có cửa sổ, có lẽ do ở bên ngoài không có điều hòa, không khí có chút oi bức.
43 “Tần Diệc, cậu thay đồ xong chưa?” Viên Thành đứng gõ cửa một lúc lâu cũng không thấy ai trả lời, cảm thấy kì quái đẩy cửa nhà vệ sinh nam đi vào, gõ lên cửa mấy buồng vệ sinh nhỏ bên trong.
44 “Bùi Hàm Duệ…. . ” Đầu tiên Tần Diệc cả kinh, thấy là anh hắn lại nhẹ nhàng thở ra. Ông chú già bị trói dưới đất bị tiếng đạp cửa dọa cho sợ run lên, thế nhưng cảm giác xấu hổ khi bị người lạ nhìn thấy lại khiến gã hưng phấn hơn nữa.
45 Sau đó vài hôm, các bạn của Bách Vi phát hiện đã mấy ngày rồi cô chưa lên lớp, hỏi thăm mới lục tục có tin tức truyền đến nói rằng cô đang làm thủ tục chuyển trường chuẩn bị xuất ngoại.
46 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đối với đống ảnh đồ bơi Thẩm Hựu gửi cho mình, Tần Diệc công khai khinh bỉ, phê bình một hồi, người kia đành phải chân thành sám hối, quyết định gửi cho hắn ảnh đồ bơi hoàn chỉnh.
47
Đợi tới khi công tác chuẩn bị hoàn thành, trời đã quá trưa.
Thấy sắp tới giờ ăn trưa, đạo diễn Vương cho mọi người đi nghỉ. Tần Diệc đúng giờ đi ra khỏi rừng cây, mấy chú chó kéo xe béo mũm mĩm vui vẻ chạy lăng xăng theo sau hắn.
48
Gió bão điên cuồng thổi quét trong đêm tối, xung quanh ngoại trừ tiếng gió thét gào cũng chỉ còn tiếng chân đạp lên đám tuyết đọng.
Bầu trời đêm chẳnng thấy sao mà chỉ thấy có mây đen và tuyết trắng, may mà cảm giác về phương hướng của Bùi Hàm Duệ xưa nay vốn rất mạnh, có thể miễn cưỡng nhờ vào chút ánh sáng thưa thớt hắt ra từ nhà dân mà tìm ra hướng đi.
49 Quay lại phòng, mở máy sưởi, ăn xong cơm tối thì tứ chi đông cứng của Tần Diệc mới lại có chút tri giác, làn da lộ ra bên ngoài cũng hơi đau đớn. Hắn cởi bộ vest ướt nhẹp ra rồi nhảy luôn lên giường, sau đó lại bị Bùi Hàm Duệ bất đắc dĩ lôi ra.
50 “Hai người quá bất cẩn rồi đấy. ” Ánh mắt Kỷ Hàng Phong nhìn hắn có chút trách cứ, ngón tay chọc chọc lên tạp chí. “Mày nhìn góc chụp đi, đừng nói là hai người hẹn hò thật, cho dù là giả thì anh mày nhìn xong cũng tin là thật.
51
“Trong mắt con còn có người cha là ta sao?”
Hương vị nicotin dạo một vòng quanh khoang miệng, Bùi Hàm Duệ kẹp thuốc giữa hai ngón tay, nhìn chằm chằm làn khói lượn lờ bốc lên, hờ hững nói: “Cha cần gì nói ra lời như thế.
52
Đêm tối vắng lặng, dãy đèn trên hành lang chỉ dùng tốt trong mấy năm đầu, đến giờ đều đã leo lét chỉ miễn cưỡng đủ để soi đường.
“Sao anh lại ở đây?” Tần Diệc hơi nhíu mày, hắn không nghĩ sẽ gặp lại người này khi ở trong tình trạng như thế.
53 Sẩm tối, đèn led nhấp nháy hai bên đường tạo thành những dải lụa ánh sáng đầy hoa mỹ cho thành phố ngợp vàng son, đồng thời thông báo sự khởi đầu của cuộc cuộc sống về đêm.
54
Chiếc đèn đặt đầu giường được bật lên, ánh sáng vàng nhạt phản chiếu lên phần mặt bên trái của Bùi Hàm Duệ, chôn nửa bên mặt còn lại trong bóng tối.
Anh đã gọi liên tục vào số của Tần Diệc, ban đầu là không có ai nghe, còn bây giờ thì trực tiếp tắt máy.
55 “Anh gọi cho em sao em không nghe?” Bùi Hàm Duệ bưng một chén cháo thịt nạc trứng muối nóng hôi hổi đi ra từ phòng bếp, đặt lên bàn “Thôi không nói cái này vội, em còn chưa ăn phải không, lại đây ăn đi đã, anh vừa nấu….
56 Nhìn chằm chằm cánh cửa sắt đóng kín, tay chân Bùi Hàm Duệ trở nên lạnh lẽo, khuôn mặt tuấn lãng phủ đầy hỗn loạn, đau khổ cùng phẫn nộ. Anh không biết mình bị làm sao, nhưng cảm xúc phồng lên trong đầu ngày càng không chịu sự khống chế của anh nữa.
57
Bầu trời đầy mây đen nặng trĩu, sấm vang ầm một tiếng, mưa bắt đầu tí tách rơi.
Dường như bị tiếng sấm làm giật mình, Bùi Hàm Duệ bỗng nhiên tỉnh táo lại, sắc mặt vẫn bình tĩnh: “Gian phòng này, tôi muốn thuê lại, tôi ra giá gấp đôi.
58 Sắp tới giáng sinh, cảnh đêm ở San Francisco đầy rực rỡ với những cây thông Noel được trang trí đẹp đẽ và ánh đèn sáng lấp lánh mang tới chút ấm áp, dễ chịu cho những người tha hương.
59
Khi nhìn thấy khuôn mặt kia, Tần Diệc cảm thấy kinh ngạc trong nháy mắt, rồi hắn lại lập tức nhăn mày: “Sao anh lại ở đây?”
“Anh tới tìm em. ” Bùi Hàm Duệ nhìn chăm chăm vào mắt hắn.
60 “Mấy video tôi đưa cậu đều xem rồi chứ? Biết mình và người mẫu quốc tế chênh lệch ở đâu chưa?” Serre kéo áo khoác, sờ sờ cẳm hỏi sau khi nhìn Tần Diệc luyện tập.