21 Đây không phải lần đầu tiên gặp nhau, nhưng cô vẫn nhịn không được mà gấp gáp và sợ hãi.
“Vì sao không mặc kệ tôi…?”
Mặt Đường Tâm Lạc dúi vào gối, miệng vô ý thức phàn nàn, mang theo một chút yếu ớt, nũng nịu.
22 Sau một đêm, công hiệu của thuốc mất dần, cuối cùng cũng kết thúc.
Đường Tâm Lạc mơ mơ màng màng tỉnh lại, không biết mình đang ở đâu, nhìn xung quanh một chút, chắc là đang ở quán rượu.
23 “Anh, anh dừng lại…” Đường Tâm Lạc bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, chạy tới tóm lấy cánh tay của anh:
“Anh đừng manh động, tiền hay cái gì cũng được tôi sẽ đáp ứng, anh đừng mở cửa ra!”
Đường Tâm Lạc hoàn toàn hiểu lầm thân phận của Lục Dục Thần, chỉ cho rằng anh chỉ là trai bao.
24 “Lục phu nhân đừng nói nữa, mau theo tôi ra ngoài. ” Mạnh quản gia gấp đến sắp khóc, ông nhìn thiếu gia từ nhỏ lớn lên, nên thiếu gia cũng có chút khách khí với ông, ông không thể khiến thiếu gia khó xử được.
25 Sau khi tất cả mọi người rời khỏi phòng, Lục Dục Thần quay người tiến vào phòng tắm.
Vừa mở cửa ra, một bóng dáng yêu kiều liền xích lại gần.
“Bọn họ đi rồi sao? Làm tôi sợ muốn chết… Tôi còn tưởng rằng họ sẽ xông vào.
26 “Đền bù tổn thất. ” Anh khẽ cười một tiếng, đôi chân thon dài chen vào giữa hai chân cô, thân hình cao lớn bao bọc lấy cô.
“Nếu như tôi nói, lấy cô đền bù tổn thất, cô sẽ tự đóng gói dâng lên cho tôi sao?”
“Tiên sinh… xin anh đàng hoàng một chút.
27 Rốt cuộc cô cũng biết “Thần thiếu” là gì.
Anh là một kẻ độc tài chân chính ở Lục gia, cũng là người đàn ông quyền thế nhất.
Thế nhưng, cuối cùng cô vẫn từ chối đề nghị của anh.
28 Khó trách cô luôn cảm thấy quản gia có vấn đề, thì ra, sớm đã bị hai mẹ con bà ta mua chuộc.
Trong lòng Đường Tâm Lạc nhanh chóng bốc hỏa.
Lúc mẹ cô còn sống nỗ lực bao nhiêu với cái nhà này, hết tâm hết sức vì cái nhà này.
29 “Anh, Lục Kình Hạo, rốt cuộc anh còn chiêu gì xuất ra luôn đi. ” Cô đột nhiên quay người, nhìn khuôn mặt đang đắc ý của Lục Kình Hạo.
“Từ bỏ thuốc cho đến thông đồng cùng Đường gia, diễn một vở lại thêm một vở, tầng tầng lớp lớp, Lục Kình Hạo…Lúc trước tôi thật sự bị mù mới coi trọng anh!”
Anh ta cho người hạ thuốc để vu oan cho cô, Lục Dục Thần đã nói cho cô biết.
30 Cả đời Bà Đường luôn hận mẹ cô.
Bà hận mẹ cô xuất thân là tiểu thư đài các, bà hận thủ đoạn không bằng mẹ cô.
Mà bà hận nhất, chính là tin vào tin đồn, mẹ cô khắc chết cha cô.
31 . . .
Chương 31. Lần đầu tiên nhìn rõ mặt anh.
Xe khởi động, Đường Tâm Lạc bị chở trực tiếp đến cao ốc Hoàng Đình.
Cao ốc Hoàng Đình là tòa nhà lớn nhất nằm ở trung tâm thành phố này, gồm 188 tầng, tất cả đều thuộc quyền sở hữu của tập đoàn Hoàng Đình.
32 Ai mà biết được, buổi sáng từ chối anh, cô vẫn là đại tiểu thư Đường gia. Vì vô dục vô cầu nên mới không cúi đầu trước anh.
Thế nhưng mấy giờ sau, cô lại trở về gặp anh.
33 Bàn tay anh ấm áp vỗ nhẹ lên vai cô, nét mặt cẩn thận từng li từng tí chính anh cũng không phát hiện được.
Anh an ủi vật nhỏ đang khóc đến đáng thương, tuy không đành lòng, nhưng anh vẫn không thay đổi quyết định của mình.
34 Lau sạch nước mắt trên mặt, đeo kính lên.
Đôi mắt anh đào bị che mất, làm khôi phục nét mặt xa cách ban đầu của cô.
Trong lòng một chút bình ổn, Đường Tâm Lạc hít sâu một hơi, ngước mắt:
"Thần thiếu, tôi xong rồi, anh muốn nói với tôi chuyện gì?"
Cô vẫn còn bị anh ôm vào ngực, hai người giống như tình nhân đang thân mật với nhau.
35 Âm thanh trầm thấp dễ nghe của anh vang lên bên tai.
"Đúng, cô xem đi, nếu có vấn đề thì nói. "
Anh nhìn cô, ánh mắt chứa hàm ý sâu xa.
Hợp đồng này là luật sư giỏi nhất viết ra, ngoài anh ra, nếu không phải người chuyên nghiệp thì không có khả năng nhìn ra bất kỳ vấn đề gì.
36 Quả nhiên Lục Dục Thần làm việc nhanh chóng quyết đoán, sau khi hai người bàn xong, cô liền bị mang đến cục dân chính.
Trên đường, cô dịu dàng nói với Lục Dục Thần, chứng minh nhân dân, điện thoại cùng thẻ ATM đều bị Đường gia giữ, nếu như muốn lấy lại phải chờ đến 3 ngày sau.
37 Chẳng qua chỉ là đề tài nhất thời nghĩ ra.
Chứ chỉ cần có thể đoạt lại tài sản của ba và mẹ của cô, thì cô không quan tâm Lục Dục Thần lấy cô làm gì.
38 Đường Tâm Lạc thấy bọn họ khinh thường mình, nhưng cô không muốn vừa mới về nhà liền gây chuyện với người hầu.
Cô ở Đường gia có thể thu thập người hầu, nhưng ở Lục gia thì khác.
39 Sắc mặt Lục Dục Thần càng lạnh hơn, nhìn bà Trương nhàn nhạt mở miệng:
"Hôm nay, Đường tiểu thư sẽ là nữ chủ nhân của cái nhà này, nếu như bà không quen gọi phu nhân, vậy thì gọi thiếu phu nhân đi.
40 Nghe xong lời của bà Trương, khuôn mặt tuấn mỹ của Lục Dục Thần phủ một tần sương lạnh:
"Lục gia không chứa loại người hầu khinh thường chủ nhân, đuổi hai bọn họ đi, triệu tập tất cả mọi người chờ ở nhà ăn.