21 Thời điểm đầu xuân, Trần Hân kêu tôi cùng nàng tham gia lễ cưới của một người bạn.
Người bạn kia của nàng là một luật sư cũng rất nổi danh, cưới chính là con gái của lão tổng công ty nào đó, lễ cưới rất phô trương, khách mời cũng là những nhân vật có tên tuổi.
22 Gió lạnh đem tâm tư của tôi kéo về.
Trời rất tối, rất nhiều mây, trong nghĩa địa mênh mông chỉ có tôi cùng anh.
Trên mặt là cảm giác nóng rát hoà cùng đau đớn, đầu gối do mới bị đá vào nên bắt đầu đau nhói, lạnh lẽo, từ từ mất đi tri giác.
23 Tôi lại từ từ di chuyển trở lại, tôi ngồi đối diện anh, bắt đầu đàm luận thỏa thuận.
Chi tiết nhỏ nói xong, Tô Chiêm mở miệng trước: “35%, không thể nhiều hơn”
Tôi cũng hút một ngụm khí lạnh, ông chủ kêu tôi đoạt 45% trở lên, anh một hơi liền buộc thấp như vậy.
24 Sau khi cùng tập đoàn Tô thị ký kết thỏa thuận xong, công ty chúng tôi cử hành lễ chúc mừng, mời rất nhiều nhân vật có tên tuổi.
Cũng bao gồm cả Tô Chiêm, thế nhưng Tô Chiêm vẫn chưa tới.
25 Ngày đó là ngày kết hôn của tôi, tôi đào hôn.
Tôi đem điện thoại di động vứt lại trong nhà, lái xe đi quán bar, tôi không thích uống say nhưng lúc này, cũng chỉ có rượu mới có thể làm cho tôi dễ chịu hơn một chút.
26 Tôi có thể nhớ đến lần gặp gỡ lãng mạn nhất, chính là em – một ly cà phê hất vào mặt tôi.
Ngày đó Tiểu Kiền đi đến quán cà phê vì đòi lẽ phải cho một nữ bằng hữu tên là Tuệ Tuệ, bởi vì nàng bị căn bã nam bắt cá hai tay.
27 1. Xin hỏi tên của bạn:
Tiểu Kiền: Cô không biết sao?
Tô Chiêm: …
Cô Ngọc nào đó:…
Được rồi, câu tiếp theo.
2. Bao nhiêu tuổi?
Tiểu Kiền: Giống anh ta.