21 edie: Phương Moe
Lúc này bên ngoài phủ Trấn Quốc Công, đứng ở một chỗ là thiếu niên thanh tú một thân trường bào màu xanh cổ tròn, chính là Lục Hà.
Lục Hà nhấc mi, liếc nhìn ba huynh đệ họ Giang đang vây quanh mình, ba gương mặt cực kì giống nhau.
22 edit: Phương Moe
Sáng sớm hôm sau, đại nha hoàn Đàn Vân hầu hạ bên người Lão thái thái Trấn Quốc Công phủ đến Cẩm Tú viện. Ngọc Trác thấy người liền nhanh chóng tiến lên nghênh tiếp, nói:
"Đàn Vân tỷ tỷ làm sao rảnh rỗi tới chỗ này? Mau mau vào đi.
23 edit: Phương Moe
Tiết Kim Nguyệt bị Giang Thừa Hứa ôm lên xe ngựa, vừa ngồi xuống, mông nhỏ liền di chuyển về phía bên cạnh Giang Diệu. Hai tiểu cô nương trắng trẻo mũm mĩm ở cùng một nơi, càng tự thân như tỷ muội.
24 edit: Phương Moe
Hoắc Nghiễn nhìn thiếu niên trước mặt, khẽ mỉm cười: "Tuyên Thế tử. "
Hoắc Nghiễn là con trưởng đích tôn bình tân Hầu phủ, hiện nay mới có mười tuổi nhưng trên người đã có phong độ của con trưởng.
25 edit: Phương Moe
Hoắc Tuyền thông tuệ, chơi trò này cũng nhiều hơn, lại tổng kết kinh nghiệm nên đã sớm đoán được chỗ núp của nhóm tiểu cô nương.
Trong vòng không đến một bài nhạc liền đem các tiểu cô nương trốn phân tán ở Linh Lan viện lần lượt tìm ra.
26 edit: Phương Moe
Đến Kiều phủ, sau khi cùng ngoại tổ phụ Thái phó và ngoại tổ mẫu trò chuyện vui vẻ, Giang Diệu liền bị biểu đệ Kiều Nguyên Bảo mập mập mạp mạp kéo đi chơi.
27 edit: Phương Moe
Giang Diệu cùng ba ca ca ở Kiều phủ dùng ngọ thiện, rồi cùng ngoại tổ mẫu nói chuyện một lúc, sau đó liền chuẩn bị trở về.
Kiều Nguyên Bảo hiếm khi mới được gặp tiểu biểu tỷ, vào lúc này thân thể mập mạp liền quấn quít ôm chặt lấy Giang Diệu, vừa khóc vừa la hét không cho Giang Diệu đi.
28 edit: Phương Moe
Nghe được bên ngoài có động tĩnh, ba huynh đệ ở trong phòng riêng liền cùng nhau đi ra.
Giang Thừa Nhượng nhìn Kiều Nguyên Bảo cười khúc khích nắm tay áo của Lục Lưu đứng ở bên cạnh, sắc mặt nhất thời có chút không ổn; ngay cả khi nhìn bộ mặt lạnh nhạt ngàn năm không đổi của Giang Thừa Hứa, cũng có thể phát hiện ra giờ phút này hắn không hề thích.
29 edit: Phương Moe
Trong gian phòng riêng khác, Cửu công chúa nhàm chán quan sát gian phòng một chút rồi lại liếc mắt xem xét Vệ Bảo Linh ngồi ở phía đối diện.
30 edit: Phương Moe
Cửu công chúa mắt đỏ lên, cầm trong tay túi thơm. Đây là đồ vật thiếp thân của Kiều Nguyên Bảo.
Túi thơm này dùng sợi tơ ngũ sắc chế thành, làm thành hình dáng Đại lão hổ mà Kiều Nguyên Bảo yêu thích nhất, buổi sáng hôm nay Kiều Thị cố ý đeo lên người cho hắn khiến Kiều Nguyên Bảo rất là yêu thích, bảo bối này của hắn không cho ba biểu ca xem mà chỉ chịu cho tiểu biểu tỷ Giang Diệu xem.
31 edit: Phương Moe
Vừa nãy là chủ ý của Tuyên Vương, giờ tuyển người là Tuyên Vương phi, người ở tại phòng tự nhiên không ai dám nói một chữ không.
Lúc này Lục Hành Chu nhìn dáng vẻ sợ sệt của Tạ Nhân, hắn hướng về phía tiểu Tống thị nói: "Tạ tiểu thư tuổi còn quá nhỏ, nếu chẳng may xảy ra chuyện gì.
32 edit: Phương Moe
Giang Thừa Ngạn nguyên bản đối với Lục Lưu là thành kiến quá sâu, nhưng hôm nay tận mắt thấy Lục Lưu đem Kiều Nguyên Bảo cứu ra khiến hắn có chút kinh ngạc.
33 edit: Phương Moe
Thực sự mới đầu Giang Diệu căn bản là không tình nguyện, nhưng khi nàng nhìn người thiếu niên tuấn tú này, ánh mắt hắn ôn nhu nhìn nàng chăm chú, khoé miệng nhuộm ý cười, lại còn cả bộ dáng yếu ớt cần người quan tâm; rồi nàng lại nhìn bên cạnh là tiểu biểu đệ mập mạp, trên gương mặt hắn là vẻ mặt tha thiết muốn nàng thổi thổi.
34 edit: Phương Moe
Ngày hôm nay Tạ Nhân cũng đến Tuyên Vương phủ thăm Lục Linh Lung.
Lục Linh Lung bởi vì tuổi còn nhỏ, thích nhất chính là chơi đùa, vừa mới nằm trên giường nhỏ nghỉ ngơi một trận, nhưng vừa nghe thấy Tạ Nhân đến thăm nàng, thì lại không thể chờ được nữa mà muốn dậy.
35 edit: Phương Moe
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Diệu tỏ vẻ hờ hững, không có một chút nào vì câu nói xin lỗi đơn giản của Lục Linh Lung mà thay đổi sắc mặt.
36 edit: Phương Moe
Hôm nay nữ nhi chịu uỷ khuất, bữa tối Kiều Thị ăn đều không thấy ngon miệng. Giang Chính Mậu đau lòng thê tử, liền dặn dò nha hoàn chuẩn bị sẵn bữa ăn khuya.
37 Hứa ma ma đứng dưới tán cây hóng mát, nhìn trong sân vườn hai tiểu cô nương trắng trẻo mũm mĩm, nhảy nhót tưng bừng, đang cùng nhau chơi diều. Ánh mắt Hứa ma ma rơi vào trên người Giang Diệu thấp bé hơn chút, nhìn tiểu thư nhà mình không giống lúc trước luôn nhu thuận ngoan ngoãn, bây giờ ngây thơ xinh đẹp, hoạt bát thật là khiến người yêu thích.
38 Giang Thừa Ngạn mới từ bãi đua ngựa trở về. Ngày nắng to, cả thân đều là mồ hôi. Vừa vào nhà, Giang Thừa Ngạn liền đặt mông ngồi ngay xuống ghế, cầm lấy chén trà uống ừng ực, xong rồi lại lệnh cho nha hoàn rót thêm một chén, ừng ực uống tiếp, uống xong thấy sảng khoái mới quay sang nhìn Kiều Thị nói: “Nương, nhi tử đi xem Diệu Diệu.
39 •edit: Phương Moe
Xe ngựa Tuyên Vương phủ chạy ở trên đường phố rộng rãi, nghe thấy âm thanh rao bán bên ngoài, Lục Lưu ra lệnh ngừng xe lại, phu xe đằng trước hơi bất ngờ một chút nhưng sau đó xe ngựa liền dừng lại.
40 Giang Diệu đạp đạp hai tiểu chân ngắn, nhưng giãy dụa đều không có kết quả, cuối cùng nàng đành chấp nhận số mệnh cứ thế bị người ta dễ dàng ôm đi.
Đến phía sau hòn giả sơn, Giang Diệu mới liếc mắt nhìn khuôn mặt không cảm xúc của Lục Lưu, còn ở trong hồ sen Lục Hành Chu đang chật vật cứu Lục Linh Lung, nàng chớp chớp mắt mấy cái, hỏi:
“Lục ca ca không đi cứu Linh Lung sao?”
Theo lý thuyết, Lục Lưu là Tam thúc của Lục Hành Chu, dù hắn còn trẻ thì nàng cũng nên lễ phép gọi một tiếng Lục thúc thúc, nhưng mà tại sao Lục Lưu lại không thích nàng kêu như vậy?? Nên nàng cũng chỉ có thể kêu loạn bối phận.