1 Đầu đường Guenégaud, nếu đi từ bến cảng sang, người ta sẽ thấy ngõ Cầu Mới, một loại hành lang hẹp và tối tăm chạy dài từ đường Mazarine đến đường sông Seine.
2 Bà Raquin là người bán tạp hoá cũ ở Vernon. Trong gần hai mươi lăm năm, bà đã sống trong một tiệm buôn nhỏ của thành phố này. vài năm sau cái chết của người chồng, lòng đầy chán chường, bà bán đi sản nghiệp.
3 Tám ngày sau lễ cưới, Camille tuyên bố thẳng thừng với mẹ là gã muốn rời Vernon lên Paris sinh sống. Bà Raquin kêu trời, bà đã thu xếp cuộc sống của mình và không muốn thay đổi dù chỉ một chi tiết.
4 Mỗi tuần một ngày, vào tối thứ năm, gia đình Raquin tiếp khách. Họ thắp một ngọn đèn lớn ở giữa phòng ăn, và đun một ấm nước sôi để pha trà. Đó là cả một biến cố.
5 Một ngày thứ năm, khi từ sở làm trở về, Camille dẫn theo một anh chàng cao lớn, vai ngang mà gã đẩy vào cửa tiệm với một điệu bộ thân mật. - Mẹ - gã hỏi bà Raquin trong khi chỉ vào anh ta – mẹ biết người này chứ? Bà hàng xén già nhìn gã to cao, lục tìm trong ký ức và không nghĩ ra gì hết.
6 Kể từ hôm đó, tối nào Laurent cũng ghé đến gia đình Raquin. Hắn ở đường Saint-Victor, đối diện với Cảng Rượu, trong một phòng có sẵn đồ đạc hắn thuê mười tám francs một tháng.
7 Ngay từ lúc khởi đầu, đôi tình nhân cảm thấy mối liên hệ của họ là tất yếu, tiền định, hoàn toàn tự nhiên. Ở lần hội kiến đầu tiên, họ đã xưng hô thân mật, họ hôn nhau mà không bối rối , không ngượng nghịu, như thể sự mật thiết của họ đã có từ nhiều năm nay.
8 Buổi tối, Laurent hoàn toàn hạnh phúc. Thông thường, hắn trở về từ sở làm cùng với Camille. Bà Raquin đối xử với hắn bằng mối thân tình mẫu tử, bà biết hắn túng bấn, ăn uống kham khổ, ngủ trên một gian buồng tít tầng áp mái, và một lần dứt khoát bà bảo hắn rằng bộ đồ ăn của hắn sẽ luôn luôn được đặt trên bàn ăn của họ.
9 Một buổi chiều, khi Laurent sắp bỏ sở làm để chạy đến với Thérèse đang đợi hắn, ông sếp cho gọi hắn đến và báo cho hắn biết sắp tới, ông cấm hắn vắng mặt.
10 Gần ba tuần trôi qua. Laurent tối nào cũng ghé lại cửa tiệm. Hắn có vẻ mệt mỏi như bị bệnh, một quầng xanh nhợt viền quanh cặp mắt, môi tái đi và nứt nẻ.
11 Đôi khi vào ngày chủ nhật, nếu đẹp trời, Camille ép Thérèse ra khỏi nhà với gã, để làm một chuyến dạo chơi ở khu Champ-Élysées. Thiếu phụ thích được ở lại trong bóng tối ẩm thấp của cửa hiệu hơn.
12 Ngồi trong góc tối của chiếc xe công cộng trở về Paris, Laurent hoàn chỉnh kế hoạch của mình. hắn hầu như vững tin là mình không bị trừng phạt. một niềm vui nặng chịch và âu lo, niềm vui của tội ác hoàn thành tràn trề trong lòng hắn.
13 Hôm sau, Laurent thức dậy tươi tỉnh và sảng khoái. Hắn đã ngủ thật ngon. Không khí lạnh xuyên qua cửa sổ kích thích dòng máu trì trệ của hắn. Hắn hầu như không nhớ những chuyện xảy ra ngày hôm trước, nếu không đau rát nógn bỏng ở cổ, có lẽ hắn tin rằng mình đi ngủ lúc mười giờ sau một buổi tối yên ổn.
14 Cửa tiểm ngõ Cầu Mới đóng cửa ba ngày. Lúc mở cửa trở lại, nó có vẻ tối tăm và ẩm thấp hơn. Quầy hàng đã ố vàng vì bụi bặm, dường như để tang cho gia đình, mọi thứ bị bỏ quên vung vãi trong các tủ kính dơ bẩn.
15 Thỉnh thoảng cách hai hoặc ba ngày, Laurent lại đến vào buổi tối. Hắn ở lại cửa tiệm, trò chuyện với bà Raquin trong nửa giờ. Rồi hắn lại đi mà không nhìn thẳng mặt Thérèse.
16 Mười lăm tháng trôi qua. Những gay go của giờ phút đầu tiên phai nhạt dần, thêm vào đó mỗi ngqày lại mang đến một sự yên tĩnh, một sự suy sụp, cuộc sống trở lại nhịp điệu của nó với một sự ủê oải chán ngán, với sự đờ đẫn đơn điệu theo sau những cơn khủng hoảng lớn.
17 Laurent rời ngõ với đầu óc căng thẳng, thân xác bồn chồn. Hơi thở nóng ấm, sự ưng thuận của Thérèse vừa mang hắn trở lại với những nhức buốt ngày trước.
18 Và Thérèse cũng được bóng ma Camille viếng thăm, trong đêm lên cơn sốt đó. Đề nghị cháy bỏng của Laurent về một cuộc hẹn hò sau hơn một năm hờ hững đã đột nhiên kích thích nàng.
19 Dù sao, công việc âm thầm của Thérèse và Laurent cũng mang đến kết quả. Thérèse tỏ thái độ ủ ê và tuyệt vọng sau vài ngày đã làm cho bà Raquin lo lắng.
20 Buổi sáng, Laurent và Thérèse, mỗi người trong phòng mình, đều thức dậy với cùng một niềm vui sâu sắc cả hai nhủ thầm rằng những đêm khiếp sợ sau cùng của họ đã chấm dứt.