21 Vị Thiếu Quân hơi nhíu mày, cười với dụng ý không tốt, đánh giá thân thể Hách Liên Dung: “Cô có chắc được không? Yêu cầu của ta với nữ nhân rất cao.
22 Hách Liên Dung nói xong thì mở cửa phòng, Vị Thiếu Quân phía sau nàng lại nói: “Từ từ. ”Hách Liên Dung quay đầu lại: “Muốn đề lại di ngôn gì đây?”Vị Thiếu Quân chán nản, trừng mắt nhìn Hách Liên Dung nửa ngày, chỉ vào bài trên giường: “Cô đem cái…cái bài gì gì đó và bài hai mươi mốt điểm dạy cho ta!”Hách Liên Dung không nói gì quay lại nhìn hắn nửa ngày, dân cờ bạc đều có tác phong cố gỡ kiểu này, rõ ràng thua đến không còn gì để mất nhưng vẫn ham hố.
23 Hai ngày sau, còn chưa kịp ngồi ấm chỗ ở Tuyên Pháp tự, lão phu nhân thống lĩnh quân đoàn nữ nhân Vị gia hỏa tốc quay về phủ. Đơn giản vì một tin tức, thư nhậm chức của Vị Thiếu Huyên đã ban xuống.
24 Sắc mặt lão phu nhân có chút không tốt, nhìn Ngô thị, lại tức giận đến mặt trắng bệch, Hách Liên Dung vẫn cố tình làm ra vẻ không nhanh không chậm, như thể muốn lập tức rời đi.
25 Hách Liên Dung chậm rãi đi ra cửa, ánh mắt nhìn chằm chằng chiếc gương trên tay Bạch Ấu Huyên, Tiền Kim Bảo cũng không nhẫn nại được như nàng, sau khi xác định mục tiêu của Hách Liên Dung liễn vẫy tay một cái với tả hữu hộ pháp đằng sau.
26 Vị Thiếu Quân không ngờ Hách Liên Dung sẽ đột nhiên động thủ, sợ run người, sau một lúc lâu mới quay đầu nhìn. Mọi người xung quanh vây xem kẻ chê cười người cảm thương làm cho hắn thấy mất hết cả mặt mũi (làm gì còn mà mất hả ông).
27 Hách Liên Dung nghe được tiếng khóc đằng sau thì quay đầu lại, lau lau nước mắt, nhìn thấy Tiền Kim Bảo đứng cách đó không xa, vừa lau lau nước mắt vừa khóc sụt sùi.
28 Nghe Vị Thiếu Dương nói xong, Hách Liên Dung trầm mặc một lúc lâu. Hắn rõ ràng nói có thể giúp Vị Thiếu Quân tìm mấy đồ đó trở về, hiện tại vì sao nói như vậy? Hắn không tính đem những vật đó giao cho Vị Thiếu Quân? Vì sao? Hay là nói…hắn căn bản không nắm chắc tìm về được tất cả những thứ đó cho nên mới cố ý nói như vậy, thật ra đây là phương pháp lấy lui để tiến? Nghĩ vậy, trong mắt Hách Liên Dung dâng lên một chút địch ý: “Đệ muốn kích ta? Hay là muốn thử ta? Sao vậy? Chuyện xảy ra hôm nay còn chưa đủ chứng minh quyết tâm của ta?”Nhìn Hách Liên Dung bỗng chốc biến thành con nhím xù lông, trên mặt Vị Thiếu Dương lại hiện lên sự áy náy, hắn kéo ghế dựa bên người mời Hách Liên Dung ngồi xuống.
29 Phản ứng của Vị Thiếu Quân hoàn toàn ngoài dự đoán của Hách Liên Dung. Nàng vốn nghĩ Vị Thiếu Quân sẽ cao hứng, phấn chấn kí hiệp nghị mới đúng. Kí xong sẽ nghênh ngang đùa cợt nàng một trận rồi mới khệnh khạng rời đi.
30 Hách Liên Dung hơi khép mi, đứng ở cửa vẫn chưa đi vào, Bích Đào cười nói: “Thiếu phu nhân, có phải rất kinh ngạc đúng không?”“Cô kinh ngạc hả?” Hách Liên Dung lắc lắc đầu, nhìn cô ta.
31 Vị Thu Cúc nhất thời nghẹn lời, Hách Liên Dung cười đứng dậy, “Tẩu hiểu được tam muội là hy vọng phu quân hóa rồng, như vậy đi, gặp lại thiếu phu nhân của Hàn gia tẩu chỉ có thể giúp muội hỏi một chút, nếu có cơ hội, tẩu tự nhiên vui vẻ giúp đỡ, nếu không có, tam muội cũng đừng nên giận nhị tẩu mới được.
32 Lão phu nhân buông bát đũa, khẽ cau mày hướng Vị Thiếu Dương bất mãn nói: “Không có a, chuyện gì? Hấp tấp cái gì, ăn cơm cũng không để cho người ta yên tĩnh.
33 “Đây là lý do mà đại tẩu bảo muội nhất định phải đến?” Hách Liên Dung đứng lên, tựa tiếu phi tiếu (cười mà không cười) nhìn về phía Ngô thị. Ngô thị hơi hơi mân mân khóe miệng hơi nhếch lên, “Hôm nay, việc này tất cả mọi người đều nhìn thấy đâu, nhị đệ muội cũng không thể nói là tẩu cố ý làm khó dễ muội, chúng ta dù sao hàng năm đều lấy tiền lãi ở Vi Tất Tri tiêu, hiện tại bởi vì một mình Thiếu Quân mà khiến cho nhiều người mệt mỏi như vậy, không lý nào lại để cho chúng ta cùng nhau gánh vác, đúng hay không?” “Đại tẩu….
34 Thời điểm Hách Liên Dung tới đại sảnh, đại sảnh tràn ngập bình bình lọ lọ, sắc mặt Ngô thị trắng bệch khoanh tay đứng ở trong đại sảnh, xem ra tức giận không nhẹ.
35 Hách Liên Dung mới có chút kinh ngạc, khóe mắt liền nhìn thấy Vị Thiếu Quân dùng cây quạt gãi gãi sau lưng, nhàn nhàn nói: “Hiện tại tới đâu tra xét? Ta cũng muốn đi xem một chút.
36 Trở lại Thính Vũ Hiên đã muốn là thời gian dùng cơm chiều mọi khi, tuy nhiên, tin tưởng hôm nay không ai có tâm tư ăn cơm, Hách Liên Dung cũng vậy. Bởi vì nàng nhìn thấy chủ nhân của cây quạt, tùy ý nằm nghiêng lệch trên giường, thấy nàng tiến vào, “đằng” một tiếng liền ngồi dậy, “Ngươi cũng quá chậm, mau tới, mau đem lần trước ngươi nói cái gì cáp, còn có hai mươi mốt điểm dạy cho ta.
37 Vị Thiếu Quân đụng vào Hách Liên Dung, chính mình cũng lảo đảo, trong lòng lại vốn đang kích động, thiếu chút nữa ngã nhào trên mặt đất, nhưng hắn ngay cả đầu cũng không nâng, liền xông thẳng ra ngoài, chạy vội vào gã rẽ trong góc phố không thấy bóng dáng.
38 Xem đứa nhỏ kia vẻ mặt ngây thơ dừng lại, giống như thật sự suy nghĩ “đụng vào vật” là cái trò chơi vui vẻ như thế nào, Hách Liên Dung vội vàng tiến lên giữ chặt đứa nhỏ kia, đối với Vị Thiếu Quân nói: “Ngươi không phải nói mua đồ ăn cho bọn nó sao? Hiện tại dẫn bọn nó đi thôi, đừng về quá sớm, Trân di cần nghỉ ngơi.
39 Nàng kia vốn nhìn ra quần áo toàn thân Hách Liên Dung không phải loại bình thường, cũng không tính toán đắc tội, bởi vậy nhưng thật ra đi cũng không đi được, lại có nhiều người nhìn như vậy, cũng không thể yếu thế trước người ta, gắng gượng nói: “Ngươi muốn thế nào!” “Trước giải thích,trừ bỏ phải bồi thường điểm tâm, còn phải bồi thường tổn phí tiếng khóc của con ta.
40 Hách Liên Dung lúc trước còn không quá để ý, nhưng sau khi thấy rõ dung mạo của phụ nhân kia, nàng hô nhỏ một tiếng, “Cô nãi nãi?” Vị Thiếu Quân nhắm nửa mắt nhìn chằm chằm ra ngoài kiệu, nhẹ giọng nói: “Có nội tình, chúng ta đi xem….