181 Hách Liên Dung thoát khỏi sự khống chế của Vệ Vô Hạ, hắn vẫn không đuổi theo, nhưng vẫn luôn đứng ở sau nàng, khiến cho cuộc sống của ngày không yên ổn.
182 “Cho nên ta không muốn chờ đợi nữa, ta muốn mang nàng trở lại kinh thành, trả lại cho nàng một đứa nhỏ. ”Hách Liên Dung “đùng” một tiếng đứng dậy, “Ngươi nằm mơ! Ta tuyệt đối không rời đi!”“Ta cũng không phải đang thương lượng với nàng.
183 “Từ đối với bản thân tin tưởng mười phần, cho tới nay, mọi chuyện đều trong vòng khống chế. ” Nghiêm Yên đứng dậy, dùng hương nhóm lên chút tàn hương, “Cho nên một khi thất bại, liền rối loạn trận tuyến… Yên nhi đó là đến giúp công tử mà.
184 “Công tử, ngươi làm đau Yên nhi. ”Một tiếng nói mềm mại vang tới bên tai, lực đạo nơi tay Vệ Vô Hạ không khỏi nhẹ bớt hai phần, lại vẫn áp chế nàng, “Ngươi cùng ta diễn một vòng lớn như vậy, chính là vì muốn đổi nàng ra ngoài?”“Tất nhiên còn có mục đích khác.
185 “Ngươi!” Vệ Vô Hạ lần đầu tiên cảm nhận được cái gọi là tức đến muốn ngất, này cũng thật… một lần vô ý mà không chỉ tính mạng mình khó bảo toàn, còn muốn liên lụy đến người nhà.
186 “!!!” Vệ Vô Hạ lập tức cảnh giác, nhưng mà hắn đã quên mất sự cảnh giác lâu quá rồi. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nghiêm Yên tái nhợt, hủy đi hai hàng thanh lệ trên mặt, nhịn xuống đau đơn trên người, chậm rãi mặc xiêm y, lại do dự, lấy ra một chiếc khăn trắng lau nhẹ trên người Vệ Vô Hạ, đem lạc hồng lưu lại trên khăn, lại gấp gọn thu lại, lúc này mới xoay người nhấc lên rèm giường, nói xuống dưới giường: “Biểu tẩu, tẩu có thể cử động chưa?”Xấu hổ a!Hách Liên Dung cười mỉa hai tiếng, “Không thể.
187 Chuyện quan phủ niêm phong cửa hàng, bọn họ viện rất nhiều cớ để đối phó với đổng điếm (aka hội đồng quản trị) của Vị Tất Tri, cái cớ tốt nhất đương nhiên là trộm cướp.
188 Lão phu nhân lo lắng, An đại nhân cũng lo lắng. Đây đã là ngày hôm sau ngày quy định, ngay cả bắt giam ngươi Vị gia, bảo bối vẫn không chút tin tức. Hắn tự hỏi trong thời gian nửa nén hương, đưa ra một quyết định trọng đại, thả người, thả Vị Thiếu Quân hồi phủ tìm bảo vật, lúc thả hắn cũng nói rõ với hắn, sau tối ngày mai, ngươi nếu không đem bảo vật đến đây được, thì tự mình trở lại trong lao đợi đi.
189 “Cái gì?” Hách Liên Dung cũng đi quanh chiêu bài kia hai vòng, “Thứ này có ý nghĩ kỷ niệm gì sao?”Vị Thiếu Quân nâng tay gõ gõ chiêu bài kia, phát ra âm thanh “đang đang” thanh thúy, “Trung thúc, ta nhớ rõ trước đây chiều bài này cũng không phải được treo ở bên ngoài đi? Cho đến… cho đến khi cha ta qua đời được tám năm, cũng chính là lúc trước khi ông nội ta qua đời, mới không ngừng mỗi ngày đều treo lên.
190 (hữu kinh vô hiểm: có kinh sợ, kinh ngạc… nhưng không nguy hiểm)Đập vào măt là một khối bạch ngọc ôn nhuận, dài rộng đều đúng hai, vào tay ôn hoạt (ấm áp+trơn mịn), oánh thủy lưu quang, Hách Liên Dung đời này chưa từng gặp qua thứ nào đẹp như vậy, nhưng nàng lại lập tức đem thứ đó đặt lại trong hộp, đậy lại nắp hộp thật chặt.
191 Nghiêm thị cả giận: “Sao lại nhắc tới hắn? Yên nhi đang êm đang đẹp thì bị hủy bỏ tư cách, nếu không sao lại đã qua sơ tuyển, nhưng không cần vào kinh phục tuyển?”Vị Thủy Liên cũng nói: “Tìm hắn hỗ trợ? Hắn không phải đang giăng bẫy chờ ta chứ?”“Kỳ thật lần này ở kinh thành, người giúp đỡ nhiều nhất là hắn, là hắn mang ta tiến cung diện thánh, hiến lên tấm biển tử kim kia, lại có Thục phi nương nương cùng Lan phi nương nương chu toàn mọi chuyện, mới có thể thuận buồm xuôi gió.
192 Hai mươi ngày sai, Vị phủ vô cùng rực rỡ, đồng thời có ba cỗ kiệu hoa đến cửa. Một chiếc của Trần gia, một chiếc của Vệ gia, còn một chiếc khác…. “Vân Khải công tử, xin trở về đi.